Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 19: Em đợi anh nha






3 ngày cũng qua. Cô sau khi tan sở liền chạy nhanh ra công ty. Vẫn chiếc xe Lamborghini Urus màu đỏ đó nhưng lần này nó đã đổ bên đường không gần công ty nữa. Anh không muốn cô lại oan ức bị mắng. Cô mở cửa xe và ngồi vào trong. Xe chay thẳng ra sân bay. Anh cũng là người giàu có nên có hẳn 1 sân bay riêng.


Lúc tới sân bay cô đẩy xe lăng của anh. Đẩy anh vào trong. Trước khi anh lên máy bay anh và cô cũng có trò chuyện  1 chút


-Em có số điện thoại của anh rồi cho nên bất kì lúc nào có chuyện gì cũng phải gọi cho anh hiểu không - anh ân cần dặn dò cô


-Em biết rồi. Anh chăm sóc bác gái thật tốt nha. Anh phải cẩn thận vì chân anh còn bị thương đó - cô nói


-Ừ. Em đợi anh về nha - anh nói


-Tất nhiên rồi. Anh phải về để đi ăn và trò chuyện với em đó - cô nói


Anh cười rồi tạm biệt cô. Trợ lý thay cô đẩy anh vào trong.


Anh thật sự cảm thấy cô rất ngốc. Câu nói của anh hàm chứa 1 ý nghĩa khác. Anh có cảm giác rất muốn bên cô, muốn che chở cho cô. Nhưng anh vào giờ phút này chưa thể thực hiện điều mình muốn vì mẹ anh cần anh. Anh chắc chắn rằng chỉ cần sức khỏe mẹ anh ổn định thì anh sẽ quay về để chinh phục cô. Bởi vì cô khác với những cô gái ngoài kia. Không tìm cách kề cận anh. Cô cho anh thấy trên đời vẫn còn 1 cô gái tốt không tham lam tài sản. Cô là người con gái đầu tiên anh không muốn buông tay dù chỉ là 1 chút.


Khi trợ lý đẩy anh vào trong cô cứ đứng đó mà nhìn cho đến khi không thấy bóng dáng của anh nữa cô mới ra bắt taxi về.


Thật sự cô khá là buồn khi anh đi. Anh là người đầu tiên tâm sự hợp với cô như vậy. Cũng là người bạn đầu tiên tốt với cô. Cô rất mong ngày anh quay lại.


Cô về tới nhà thì lên phòng tắm rửa rồi nấu bữa tối. Dùng bữa xong thì cô gọi điện cho mẹ cô để tâm sự. Cô vừa mới gọi thì đầu dây bên kia liền nhấc máy.


-Mẹ nghe đây con gái - mẹ cô vẫn thế giọng nói cứ nhẹ nhàng và ấm áp


-Mẹ đã ăn cơm chưa, mẹ khỏe không ?- cô hỏi


-Mẹ ăn rồi. Mẹ rất khỏe. Có dì Hà trò chuyện với mẹ nên mẹ không thấy có cảm giác buồn. Còn con dạo này sao rồi? - bà hỏi


-Con rấttốt,Con...con...xin lỗi mẹ. Đã hứa cuối tháng về nhưng lại không về thăm mẹ. Con thật sự rất nhớ rất nhớ mẹ - cô nói giọng có chút nghẹn lại, phải cô sắp khóc rồi


-Việc gì phải xin lỗi. Công việc rất quan trọng con phải nắm bắt lấy. Khi nào có thới gian rồi về thăm mẹ cũng được - mẹ cô ra sức an ủi cô


-Mẹ ơi! Thật ra con ở đây con có quen 1 người bạn, anh ấy thật sự rất tốt với con. Anh ấy là người bạn tốt nhất từ trước đến giờ của con. Hôm nay anh ấy có việc đột xuất mẹ anh ấy bị ốm nên anh ấy quay lại Mỹ rồi - cô nói


-Bạn con là người nước ngoài à? - bà hỏi


-Vâng! Ba anh ấy là người Mỹ còn mẹ anh ấy là người Trung Quốc - cô nói


-Chỉ là bạn bình thường thôi sao? - mẹ cô đa nghi hỏi


-Chỉ là bạn bình thường thôi. Mẹ đừng nghĩ xa xôi. Chuyện còn dài lắm khi nào gặp mẹ còn sẽ kể rõ hơn. Mẹ à tiền con gửi về có đủ để mẹ chi tiêu không? - cô vừa giải thích vừa hỏi


-Con gửi về nhiều lắm rồi. Mẹ dùng không hết đâu cho nên con đừng gửi nhiều - bà không muốn cô lo lắng nhưng thật sự bà không chi tiêu gì nhiều nên số tiền cô gửi về bà dùng không hết


-Vậy thì con yên tâm rồi - Lương Thuần Mỹ


-Bạn con tính tình rất tốt đúng không? - bà lại tiếp tục chủ đề đó


-Đúng vậy. Anh ấy rất tốt rất tử tế chứ không giống giám đốc của con - cô nói


-Giám đốc con khó tính lắm hả? - bà hỏi


-Dạ. Anh ta rất khó đoán. Người gì mà khó tính, khó gần, ác độc,... Nói chung anh ta rất xấu xa - Lương Thuần Mỹ


Mẹ cô cười và nói


-Thôi con phải cố nhịn. Dù gì cũng là cấp trên. Cũng trễ rồi con ngủ sớm đi - mẹ cô rất muốn cô phải biết khéo léo. Bà muốn cô phải biết nhẫn nhịn


-Dạ. Mẹ cũng ngủ ngon - Lương Thuần Mỹ


Nói chuyện với mẹ cô xong cô cũng cảm thấy đỡ nhớ hơn rất nhiều. Cuối tháng vừa rồi cô có xin anh cho cô nghỉ phép 2 ngày nhưng anh không chấp nhận nói cô chỉ mới vào làm việc không thể nghỉ phép nên cô đành để dịp khác về thăm mẹ vậy. Suy nghĩ 1 lúc thì cô lên phòng và ngủ để hôm sau không dậy muộn