Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 17: Cô thật sự có bạn tốt






Sáng hôm sau cô đến công ty với trạng thái tràng đầy năng lượng. Cô giải quyết công việc 1 cách triệt để. Làm hài lòng người lạnh lùng họ Trịnh kia vì hắn rất thích sự chuyên nghiệp cho nên hôm nay hắn không la mắng gì cả khiến tâm trạng cô tốt hẳn.


Quay qua quay lại cũng đến giờ tan ca. Cô lấy túi xách của mình chậm rãi đi xuống. Vừa ra khỏi cửa công ty đã thấy 1 chiếc xe  Lamborghini Urus màu đỏ đang đậu rất gần công ty. Trợ lý của Lục Lệ Thành mở cửa bước ra và ra kêu cô" Cô Lương bên này". Cô thấy vậy khẽ nhếch môi cười rồi đi thẳng về chiếc xe màu đỏ đó. Mọi người trong công ty đi ra thấy cô có người đón bằng 1 chiếc xe sang trọng như vậy ai cũng ngỡ ngàng bàn tán, không chỉ nhân viên thấy cô được chiếc xe xa xỉ đó đưa đi mà có cả giám đốc Trịnh Tuấn của chúng ta cũng thấy.


Cô vừa lên xe xong thì trợ lý cũng bắt đầu cho xe lăn bánh. Lục Lệ Thành ngoài sau nói lên:


-Hôm nay làm việc tốt chứ?_ anh quan tâm hỏi


Cô nhẹ nhàng nói:


-Rất tốt. Bây giờ chúng ta đi đâu? - cô hỏi


-Đến đó rồi biết - anh bí mật


Xe chạy được 30' phút thì dừng trước 1 nhà hàng rất lớn. Cô chưa bao giờ đến đây cả bởi vì nó quá xa hoa đối với cô. Anh thì vẫn ngồi trên xe lăng được trợ lý đấy vào, cô thì cứ đi đằng sau anh. Nhân viên thấy anh liền nhẹ giọng chào hỏi:


-Lục thiếu phòng anh đặt đã chuẩn bị xong - nhân viên nói


Anh cười rồi nhẹ nhàng nói:


-Được rồi! Cảm ơn - anh thân thiện nói


Vậy là anh và cô cùng trợ lý đi vào trong phòng vip đặt sẵn.


Thấy mặt cô ngơ ngác anh mới hỏi:


-Em chưa đến đây bao giờ sao? - anh ân cần hỏi


Cô ấp úng trả lời


-Em chưa đến đây lần nào cả_ cô nói


Anh cười nhẹ và nói:


-Thật ra anh chỉ mới tới đây 2 lần thôi. Lần trước anh đi cùng đối tác thấy nhà hàng này thú vị nên anh mới đưa em đến đây. Theo anh biết thì Bắc Kinh có nền ẩm thực cung đình rất phong phú. Nhà hàng Fangshan này đã phục vụ những món ăn cung đình này từ năm 1920 rồi - anh nói


-Vậy là nhà hàng này chủ yếu là món cung đình? - cô hỏi


-Đúng vậy! Đến đây em sẽ được thưởng thức những món ăn cung đình mà chỉ có những vua chúa thời xưa mới dùng - Lục Lệ Thành


-Anh ở bên Mỹ mà cũng biết nhiều về Trung Quốc như vậy sao? Lại còn nói tiếng Trung rất chuẩn - cô thắc mắc


-Đúng là anh ở bên Mỹ từ nhỏ đến lớn. Nhưng từ nhỏ anh đã được cho đi học văn hóa và tiếng nói của Trung Quốc cho nên mới được nhuần nhuyễn như vậy. Vì mẹ anh là người Trung Quốc nên bà muốn anh cũng phải biết về phong tục tập quán nơi mà bà đã sống - anh trò chuyện với cô 1 cách rất tự nhiên


Cô cũng không còn thấy xa lạ nhưng lần đầu gặp nữa cho nên cũng trò chuyện rất vui vẻ với anh. Đang nói chuyện thì nhân viên từng người từng người  mang thức ăn vào. Chỉ có 3 người mà như 1 bữa tiệc linh đình vậy. Nhìn những món ăn được bày biện, màu sắc cũng làm người ta có cảm giác ngon miệng thích thú nhưng nó vẫn có vẻ cực kỳ xa hoa


Cô và anh với trợ lý cùng nhau dùng bữa. Cô và anh thì trò chuyện ríu rít còn trợ lý cứ im lặng. Bởi vì theo anh thấy đây là lần đầu tiên Lục Lệ Thành vui vẻ cởi mở và nói nhiều như vậy. Mắc công anh lên tiếng làm anh ta mất hứng thì chỉ có chết.


Cô cũng không nghĩ mình và anh lại hợp nhau đến vậy. Cô và anh cứ nói từ chủ đề này đến chủ đề khác. Anh cũng có hỏi về gia đình của cô. Cô thì nghĩ chẳng có việc gì phải giấu giếm nên đã chân thật kể với anh về hoàn cảnh gia đình của mình. Lúc cô kể xong thì không khí cũng lắng đọng hẳn


Lục Lệ Thành bất ngờ khi nghe về gia cảnh của cô. Anh có cảm giác mình may mắn hơn cô rất nhiều. Thấy cô buồn trong lòng anh cũng thắt lại


-Thuần Mỹ em không sao chứ? Anh xin lỗi, đáng ra anh không nên hỏi việc này - Anh xin lỗi cô rất chân thành


Cô thì cảm thấy không có gì để xin lỗi cả. Chỉ là mỗi lần nhắc đến chuyện gia đình thì lòng cô lại mang mác buồn. Cô gượng cười và nói:


-Em không sao. Chỉ là nhớ về gia đình thôi. Anh đừng xin lỗi như vậy. Em ổn - cô nói


-Em thật sự ổn chứ ? - anh hỏi


-Ừ! Em không sao cả. Ủa mà sao anh lại về Mỹ nhanh như vậy, có chuyện gì gấp à? - cô lãng qua chuyện khác để anh không cảm thấy áy náy


Tới đây thì mặt anh trầm xuống


-Thật ra mẹ anh đang ốm. Bà muốn gặp anh. Anh phải về Mỹ chăm sóc cho bà - anh nói


-Bác không khỏe sao? - cô hỏi


-Ừ. Mẹ anh bị hen suyễn. Dạo này thời tiết bên Mỹ không tốt nên bà thường xuyên lên cơn hen nhiều hơn. Bà phải vào viện để bác sĩ theo dõi để tránh những trường hợp xấu - Lục Lệ Thành


-Vậy anh cho em gửi lời hỏi thăm đến sức khỏe của bác. Nếu có dịp em sẽ sang thăm bác - cô nói


-Cảm ơn em! - anh nói


Sau khi dùng bữa xong thì anh đưa cô về. Trước khi về cô có hỏi anh khi nào thì bay. Anh nói chỉ còn 3 ngày nữa vào lúc 18h chiều. Cô đã hứa sẽ đến tiễn anh đi. Anh rất vui khi cô chủ động nói sẽ đưa anh ra sân bay


Cô cảm thấy anh và cô thật sự rất hợp để làm bạn. Anh và cô nói chuyện hợp nhau. Chia sẻ nỗi buồn với nhau. Anh rất tốt với cô và cô cũng muốn tốt với anh