"Anh làm gì vậy?", Khả Di khẽ run.
"Di, đi cùng anh.", ánh mắt của Nguyên Phúc thể hiện kiên quyết.
Khả Di nhìn dáng vẻ của Nguyên Phúc lúc này rồi lại bất chợt nhớ về hình ảnh của anh vào một tháng trước, ngày mà cô nói lời chia tay anh, anh đã sụp đổ như thế nào, bây giờ cũng không khác là bao. Mặc dù bây giờ nhìn anh lạnh lùng và giọng nói thể hiện sự kiên quyết như không có gì nhưng cô đã yêu anh bao năm, chẳng lẽ cô không nhận ra anh đang đau khổ đến thế nào sao? Cô cũng không kém gì anh, cô đã nói hết lời và khóc cạn nước mắt nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật này, tất cả đành khép lại bằng hai chữ "Chấp nhận.". Khả Di nhìn Nguyên Phúc bỗng dưng trong lòng khẽ run động, rồi ánh mắt cô bất chợt nhìn xuống phía dưới sân khấu nơi mà ba mẹ cô đang ngồi. Ánh mắt khẩn thiết cùng một chút sự cầu xin của ba cô khiến Khả Di bừng tỉnh, bàn tay còn lại của cô đang siết chặt, móng tay dài bấm vào da thịt đau đớn khiến cô càng thêm quyết tâm, nếu có vấn đề gì xảy ra, Nhất Phát phải làm sao? Tâm huyết cả đời của ba cô vì cô mà bị phá huỷ, phận làm con cô không thể để gia đình lâm vào đường cùng được.
Ân Vương Hoàng đứng kế bên Khả Di, nhìn thấy hành động không xem ai ra gì của Nguyên Phúc khiến anh bực bội, đáp trả lại lời kêu gọi đi cùng anh ta thì Ân Vương Hoàng chỉ nói một câu lạnh lùng mà thôi.
"Đã xong chưa? Nếu muốn thì đi cùng nhau, hôn lễ huỷ bỏ."
"Không, không huỷ bỏ."; Khả Di giật mình trước câu nói của Ân Vương Hoàng liền lên tiếng phủ nhận.
"Di, sao em lại như vậy?", Nguyên Phúc bất ngờ. Di, em có biết em đang nói gì không?
"Đó là quyết định của em, em sẽ tiếp tục hôn lễ. Nếu anh đến chúc phúc cho em em rất hoan nghênh, nhưng nếu anh đến phá rối thì xin mời anh về cho.", Khả Di lạnh lùng xoay mặt đi đồng thời rút tay ra khỏi bàn tay của Nguyên Phúc.
"Em nói dối, em không yêu anh ta sao mà kết hôn được chứ? Em dừng lại đi. Di, chẳng lẽ em không nhớ những hẹn ước của chúng mình sao? Sao em lại như vậy chứ?", Nguyên Phúc đứng như chôn chân khi nghe câu nói của Khả Di.
"Em yêu anh ấy, em muốn làm vợ anh ấy, đã đủ chưa? Anh về được rồi chứ?", Khả Di cố tỏ vẻ lạnh lùng trong lời nói cũng như hành động dù rằng tim cô đang rất đau, rất đau...
"Được, em đã nói thế thì anh sẽ về. Di, em hãy sống thật hạnh phúc và luôn nhớ rằng, có một người vẫn yêu em, luôn chờ em trở về bất cứ lúc nào em muốn."
Nguyên Phúc bất lực buông câu nói cuối rồi quay mặt bước đi, dáng vẻ lúc này của anh đều thu vào tầm mắt của Khả Di. Phúc, em xin lỗi. Những hẹn ước của chúng ta em luôn ghi nhớ nhưng không thể cùng anh thực hiện, là em sai, em đã phụ anh, em không xứng đáng để có được tình cảm đó của anh. Nhất định, nhất định sau này anh sẽ tìm được người phù hợp với anh, sẽ yêu anh hơn em, cùng anh thực hiện những mơ ước, em tin là như thế...
Đêm tân hôn...
Khả Di từ nhà tắm bước ra, trên tay vẫn còn cầm chiếc khăn bông lau tóc. Cô tiến đến chiếc cửa sổ sát sàn ngồi xuống, hai đầu gối co lại rồi cô vòng tay qua ôm trọn lấy. Đây là đêm đầu tiên Khả Di ở ngôi nhà này, một căn biệt thự rộng lớn cùng nhiều người phụ việc. Trong buổi tối cô đơn như vậy, xa nhà xa gia đình như vậy cô vẫn phải đối mặt một mình bởi vì sao? Vì chồng cô đã đi đâu rồi. Từ lúc kết thúc buổi tiệc, Ân Vương Hoàng liền bỏ đi không nói lời nào, bây giờ cũng gần nửa đêm nhưng anh vẫn chưa về, cô vẫn ngồi đây một phần suy nghĩ lung tung nhiều thứ vừa chờ anh về.
Cạch...
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, một bóng dáng to lớn bước vào. Ân Vương Hoàng trên người vẫn mặc bộ âu phục đuôi tôm của chú rể lúc nãy, lúc này chiếc nơ đen lịch thiệp đã được tháo ra, hai chiếc cúc áo trên cùng cũng mở toang làm lộ ra vòm ngực rộng màu đồng săn chắc, gương mặt điển trai đầy mệt mỏi cùng bước đi loạng choạng, nhìn qua cũng biết anh đã say đến nhường nào. Khả Di lúc này đã đứng lên tiến đến đỡ Ân Vương Hoàng về giường nằm xuống, giúp anh tháo giày, gác gối cho anh dễ nằm.
"Anh đợi một chút, em đi pha trà giải rượu cho anh."
Khả Di nói rồi đứng lên định bước đi thì bỗng nhiên có một sức lực mạnh mẽ kéo lấy tay cô mà kéo thẳng xuống. Vì chân đứng không vững mà cô ngã xuống chiếc giường lớn phía sau. Khoan, người nằm trên giường đâu rồi sao lại trống trơn như vậy? Khả Di vừa ngã xuống, Ân Vương Hoàng liền nằm sấp lên người cô, chuyển thành tư thế chủ động, ánh mắt nóng như lửa nhìn Khả Di.
"Anh...anh nằm xuống đi rồi em..."
"Cô biết đêm nay là đêm gì không?", Ân Vương Hoàng cắt ngang.
"Đêm...đêm tân hôn...", Khả Di lắp bắp.
"Biết thì tốt.."
Ân Vương Hoàng nhếch miệng cười rồi cúi mặt xuống, sống mũi cùng đôi môi mỏng của anh ngày càng gần gương mặt trắng nõn của cô. Đáp lại biểu hiện của Vương Hoàng thì Khả Di chỉ quay mặt đi cố tình tránh né.
"Anh nghỉ ngơi đi, anh say rồi."
"Cô quả thật là..."
Ân Vương Hoàng đứng dậy, với ánh mắt lạnh như băng của anh nhìn Khả Di rồi mở tủ quần áo lấy đại mộy bộ đồ nhà, loạng choạng đi về phía cửa ra vào, vừa định đi ra một giọng nữ yếu ớt từ phía sau đã vang lên.
"Anh đi đâu thế?", Khả Di ngồi dậy.
"Phòng sách."
"Anh không ngủ ở đây sao?"
"Cô không xứng."
Ân Vương Hoàng lạnh lùng phun ba chữ "Cô không đáng" rồi mở cửa bỏ đi. Một câu nói của anh thôi đã làm cho Khả Di như chết lặng. Anh nói như vậy, không phải là anh đang khinh bỉ cô sao? Tại sao lại như vậy? Cô đã hi sinh giấc mơ riêng của bản thân, hi sinh mối tình lâu năm của mình mà đồng ý cưới và làm vợ của anh, sao anh lại đối xử với cô như thế? Phải, cô thừa nhận cô còn yêu Nguyên Phúc nhưng từ lúc đeo chiếc nhẫn cưới này vào, cô đã nhủ với lòng là sẽ quên đi mối tình đó mà toàn tâm toàn ý với anh, lúc nãy anh định như thế mà cô xoay mặt đi không phải cô từ chối anh mà là cô chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Ba từ của Ân Vương Hoàng càng làm cho Khả Di càng thêm đau đớn cùng cử chỉ, giọng nói lạnh lùng của anh như đã nói cho cô biết cuộc sống sau này của cô sẽ như thế nào, có thể là bế tắc, sống trong sự lạnh nhạt của anh... Mọi suy nghĩ bây giờ làm cho Khả Di không thể kìm lòng, những giọt nước mắt bắt đầu rơi, cô quyết định cưới anh, rốt cuộc có phải là sự quyết định sai lầm hay không?