*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hác Thế Kiệt thở dài đưa miếng bánh trả lại cho Trác Thạc Hy. Anh không chịu bé trai đầu, anh không chịu.
Bà Trác nhìn thấy Hác Thế Kiệt và Trác Thạc Hy hạnh phúc như vậy mà cũng yên tâm. Mấy hôm trước nhìn thấy cả hai giận dỗi nhau bà cũng rất lo lắng.
Bà Trác và Trác Thạc Ly ở lại ăn cơm trưa cùng với hai vợ chồng rồi cũng ra về cho Trác Thạc Hy nghỉ ngơi. Bà qua nhìn thấy Trác Thạc Hy vui vẻ hạnh phúc, mạnh khỏe là bà yên tâm rồi.
Buổi chiều hôm đó ông bà Hác đi về. Bà Hác vui mừng đến bật khóc vì sắp có cháu ẵm bồng
" Sao mà làm bà nội rồi vẫn khóc vậy?" ông Hác lau nước mắt cho bà
"Đúng vậy đó mẹ, đừng khóc nữa mà "Trác Thạc Hy ôm chầm lấy bà.
"Con bé này thật biết dỗ ngọt " bà Hác bật cười
Hác Thế Kiệt nhìn gia đình vui vẻ hạnh phúc như vậy mà vui mừng. Chỉ cần như thế này dù bắt anh có cực khổ hơn cũng được.
Buổi tối trong phòng ngủ Trác Thạc Hy nằm trong vòng tay của Hác Thế Kiệt, còn anh thì vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của cô.
"Sao chưa to nhỉ?"
Trác Thạc Hy bật cười, chỉ mới hơn một tháng thì làm sao to được.
"Vài tháng nữa mới to"
" Chỗ này lúc nào cũng to"
Hác Thế Kiệt dài tay lên bóp nhẹ ngực Trác Thạc Hy. Cô ngại ngùng đánh lên tay anh
"Biến thái"
"Bà xã, anh muốn "anh dụi vào cổ hôn hít.
TA
" Không được, em đang mang thai"
"Anh hỏi bác sĩ rồi, vẫn được chỉ cần anh nhẹ nhàng"
" Nhưng mà..."
"Bà xã, một lần thôi. Hơn tuần nay rồi, anh chịu không nỗi. Bây giờ phải tranh thủ, sau này có con sẽ rất cản trở"
Hác Thế Kiệt không để Trác Thạc Hy từ chối nữa mà chiếm lấy môi cô. Đã hơn tuần nay rồi và sau này khi bụng cô to lên sẽ rất hạn chế trong việc này. Anh phải tranh thủ giành quyền lợi của mình trước mới được.
Một tuần lại trôi qua, Trác Thạc Hy được bà Hác cưng như trứng. Suốt ngày cứ nấu hết món này đến món khác cho cô ăn.
Hác Thế Kiệt ban ngày thì lau đầu vào công việc, đến tối thì chăm vợ bầu.
Hác Thế Kiệt đang chăm chú vào văn kiện thì Trương Tiểu Du mở cửa đi vào. Cô còn chẳng cần gõ cửa.
'Thế Kiệt?"
Hác Thế Kiệt nghe tiếng nói của Trương Tiểu Du mà nhíu mày ngước lên nhìn. Chưa một ai dám vào phòng của anh mà không gõ cửa và chưa được sự cho phép của anh.
Hác Thế Kiệt nhìn Trương Tiểu Du mà nhớ lại lời của Trác Thạc Hy, nếu để cô biết thì chắc ngày mai anh phải xách vali lên đường.
"À...Em tìm anh có việc gì sao? Em về đây khi nào?" Anh nói nhưng không dám lại gần cô.
" Thế Kiệt! Anh ghét em sao? Anh không còn thương em nữa sao?"
Hác Thế Kiệt không biết phải trả lời câu hỏi của Trương Tiểu Du thế nào. Anh không ghét cô mà ngược lại rất thương cô như là em gái của mình.
Trương Tiểu Du là người con gái Hác Thế Kiệt yêu từ nhỏ. Nói ghét cô thì làm sao mà anh ghét được. Với lại khi biết Trương Tiểu Du mất đi đứa con và bị bạo lực gia đình thì anh càng thương có nhiều hơn.
"Tiểu Du à, bây giờ anh đã có vợ con. Thạc Hy đang mang thai nên tính tình rất nhạy cảm. Anh không thể để cô ấy suy nghĩ lung tung được"
" Thạc Hy, Thạc Hy. Anh lúc nào cũng cô ta. Tại sao anh không quan tâm mấy năm nay em sống chết thế nào? Anh thay đổi rồi Thế Kiệt. Ngày xưa anh lúc nào cũng nghĩ cho em, lúc nào cũng quan tâm em nhưng bây giờ anh chỉ có Thạc Hy. "Trương Tiểu Du nức nở nói