Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 9




Cả ba người cùng ghé vào một nhà hàng.

Hàn Dân lật menu, nói. "Nhà hàng này bán đồ ăn rất ngon đặc biệt là bò bít tết rất tuyệt" “Chủ Hàn Dân, cháu muốn ăn khoai tây chiên." “Được. Còn muốn ăn gì nữa không?"

Tiểu Ân nhìn vào menu, nói. "Cháu muốn ăn món gà sốt chanh nữa." "Được rồi. Cháu thích ăn gì thì tự chọn đi." Hàn Dân nói rồi vào nhà vệ sinh.

Chọn món xong, Tiểu Ân đặt menu xuống bàn, nhìn quanh quất. Ánh mắt cậu bé chạm phải một người ngồi ở bàn phía sau. Cậu nhăn trán, lay tay Đường Kính Chi rồi chỉ vào người đó. "Mẹ ơi, mẹ nhìn người kia kìa." Đường Kính Chi quay lại nhìn theo tay chỉ của Tiểu Ân. Vừa nhìn thấy Lâm Vũ Phi đang nói chuyện với đối tác, mặt có đột nhiên biến sắc.

Ký kết xong, Lâm Vũ Phi tiến ra cửa nhà hàng. Tiểu Ân bất thình lình đứng lên khỏi ghế chạy theo anh. "Tiểu Ân." Đường Kính Chi gọi, chạy theo. "Tiểu Ân, mẹ gọi sao con không nghe?

Lâm Vũ Phi quay người lại theo quán tính. Bắt gặp Đường

Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn PhíTổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!Thi Thử NgayQCKính Chi, anh có chút ngỡ ngàng.

Hàn Dân bước ra. "Sao thế?"

Đường Kính Chi bừng tỉnh. "Không... không sao... "Mẹ, người đó...

Có đất tháng bé vào bên trong nhà hàng. "Me... "Đừng nói nữa." Có nạt,

Lâm Vũ Phi tìm một nơi yên tỉnh uống rượu. Trong đầu đầy áp hình ảnh của quá khứ.

Từng áng mây trắng hồng bồng bềnh trôi trên nền trời tím sầm như đang du ngoạn. Những tia nắng vàng hoe như còn lưu luyến, bịn rịn không muốn tất đó dài trên những nhành cây, tòa nhà và trần xuống cá lòng đường tấp nập xe cộ. Tất cả trông như rực sáng hơn. “Trời còn chưa tối sao một mình ở đây uống rượu giải sầu vậy?" Lâm Vũ Luân bước đến, phá tan bầu không khí yên ắng chung quanh. "Công ty xảy ra chuyện gì sao?" "Không có. Em thì sao? Hôm nay nói chuyện với có nhi viện đó thế nào rồi? Bọn họ có làm khó em không?" "Làm khó thì không có nhưng mà thái độ rất kiên định." Lâm Vũ Phi lạnh nhạt, nói. "Có kiên định thế nào cũng vô dụng thôi. Mảnh đất đó đã là của chúng ta rồi." "Nói thật muốn bọn họ lập tức dọn đi trong phút chốc quả thật rất khó chấp nhận. Dù sao thì bọn họ đã ở đó lâu như vậy. Anh, chúng ta nhất định phải mua mảnh đất đó bằng được sao?" Lâm Vũ Luân có chút dao động. "Chắc là em cũng coi kỹ báo cáo đánh giá rồi, mảnh đất đó bất luận là vị trí địa lý hay là hoàn cảnh xung quanh đều vô cùng thích hợp để sử dụng. Lấy nó làm cô nhi viện thật là đáng tiếc."



Lâm Vũ Luân ngồi xuống ghế đối diện. "Hôm nay em nói chuyện với viện trưởng và cả một cô gái nữa. Từ nhỏ cô ấy đã lớn lên ở cô nhi viện đó. Cô ấy nói nếu như những bạn nhỏ ở cô nhi viện biết mình sắp bị tách ra sẽ tự thấy bản thân lại bị bỏ rơi lần nữa." "Em đồng tình với bọn họ sao?" "Chỉ là đánh giá sự việc theo đúng bản chất của nó thôi." "Em đối với bọn họ đã đủ nhân nghĩa lắm rồi còn lo liệu chỗ ở cho mấy đứa trẻ của bọn họ, mấy người đó nói nhiều cũng vô ích. Nếu như đến hạn mà họ vẫn chưa dọn đi, chúng ta cứ khởi công y kế hoạch là được rồi." Lâm Vũ Phi không chút nhân từ nào, lạnh lùng nói. "Em sẽ không để chuyện đó xảy ra đầu. Anh yên tâm, em sẽ bắt bọn họ dọn đi theo đúng kỳ hạn. "Làm chuyện lớn, không thể có lòng dạ phụ nữ được, em còn phải học nhiều lắm."

Lâm Vũ Luân gãi tai. "Em biết ngoài công việc ra em còn phải học cách làm thế nào để giới truyền thông có thể nghe theo, đúng không?"

Lâm Vũ Phi gật. "Nói đến giới truyền thông cuốn tạp chí mà em đưa cho anh, anh đã xem chưa?" "Anh không chỉ xem tạp chí mà còn nhìn thấy cô ấy nữa.

Lâm Vũ Luân chớp mắt. "Anh đã gặp chị Kính Chi rồi sao?" "Không chỉ nhìn thấy cô ấy, anh còn nhìn thấy chồng của cô ấy và con của cô ấy nữa." Lâm Vũ Phi cất giọng nhẹ tênh. "Chồng của chị ấy, cả con nữa à? Nhưng mà tạp chí rõ ràng viết chị ấy độc thân mà." "Có lẽ những gì tạp chí nói chỉ là tuyên bố công khai. Rất nhiều đài truyền hình xem phát thanh viên như minh tinh để kinh doanh. Có lẽ cô ấy thật sự có nỗi khổ không thể nói ra." "Chẳng lẽ anh còn vương vấn không quên được chị ấy sao? Sao lại ủng hộ cho chị ấy như vậy?" "Anh chỉ là đánh giá sự việc theo đúng bản chất của nó thôi." Lâm Vũ Phi ranh mãnh đáp lại lời mà Lâm Vũ Luân nói vừa nãy. "Đừng học lỏm câu nói của em." Lâm Vũ Luân bật cười. "Anh, mọi chuyện đều phải có căn cứ. Anh dựa vào cái gì mà cho là đó chính là chồng và con của chị Kính Chi?" "Đứa bé đã gọi cô ấy là mẹ, em nói thử xem?" "Em nói rồi mà sao anh lại một mình ở đây uống rượu giải sầu chứ? Thì ra là như vậy. Vả lại chân tướng việc chị Kính Chi kết hôn sinh con còn để anh tận mắt nhìn thấy, đúng là một đả kích." Lâm Vũ Luân xoay tròn chiếc lỵ, "Anh quả thật chẳng giống với Lâm tổng mà em biết chút nào. Cứ coi như gặp chị Kính Chi thì đã sao, chị ấy kết hôn hay là độc thân thì sao chứ? Từ đầu chẳng phải anh đã bỏ chị ấy trước sao?" "Bây giờ là ai đang truy hỏi chuyện này vậy? Mọi chuyện của Kính Chi anh đã không còn để trong lòng nữa." Lâm Vũ Phi nhếch mép nói với em trai.

Lâm Vũ Luân nhún vai. "Nói được thì phải làm được, em không muốn nhìn thấy một tổng giám đốc hồn bay phách lạc đâu." "Em yên tâm, anh sẽ không cho em có cơ hội dạy dỗ anh đâu.

Hàn Dân thuê khách sạn cho hai mẹ con Đường Kính

Chi.

Tối đó, Tiểu Ân nằm trên giường cứ ngắm mãi bức hình cũ, nói. "Mẹ ơi, người đó thật sự rất giống ba. Đường Kính Chi đang gấp quần áo nghe con nói vậy thì ngẩn người ra một chút. "Chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao, người đó chỉ là hơi giống ba con thôi chứ không phải là ba con. Hôm nay con xông tới chỗ người ta nói năng hồi đồ như vậy là mất lịch sự."

Tiểu Ân vẫn cố chấp. "Nhưng mà mẹ, mẹ nhìn đi người đó rất giống ba mà." Cậu bé dí sát bức hình vào mặt cô. "Tiểu Ân, mẹ biết con cũng muốn giống như các bạn học khác có ba bên cạnh. Nhưng mà ba đã qua đời rồi, ba con không còn trên đời này nữa." Cô ngừng gấp, bước lại giường. "Con biết, lúc con còn chưa ra đời trong lúc ba đi công tác đã bị tai nạn xe sau đó qua đời. Những chuyện này đều là mẹ kể cho con nghe, con nhớ rất rõ. Con chỉ nói người này rất giống ba nhưng mà chú ấy tuyệt đối không phải ba, đúng không ạ?" "Tiểu Ân, xin lỗi con. Mẹ không thể cho con một người ba." "Con không có ba đâu phải lỗi của mẹ. Con không có ba nhưng con có mẹ mà còn có chú Hàn Dân nữa. Hai người rất tốt với con còn dắt con đi chơi nữa."

Cô mỉm cười, xoa đầu con trai. "Đúng rồi, ba trong bức hình này cũng đi chơi với chúng ta mà. Coi như một nhà ba người chúng ta lần đầu tiên đi chơi" "Con cố tình mang bức hình đến đây đúng không?" Cô đoán ra được vì sao Tiểu Ân lại mang theo bức hình kỷ niệm giữa cô và Lâm Vũ Phi.

Tiểu Ân phồng má. "Con không cố ý gạt mẹ đâu. Con chỉ sợ mẹ lo thôi." Cô véo má con trai. "Sao mẹ lại yêu con thế này." "Mẹ đừng nựng con nữa mà." "Mẹ nựng một cái cũng không được sao?"

Tiểu Ân lại nhìn bức hình, đôi lông mày nhíu chặt. "Lạ thật, trên đời này sao lại có người giống đến vậy chứ."