Cô Vợ Gán Nợ Của Tổng Tài

Chương 7: Gặp nguy hiểm




Trời sụp tối, con phố ồn ào về đêm bỗng hóa hiu hắt đến lạ.

Trình Yên Yên vẫn bước trên đường, đôi chân đã mỏi rã rời vì cả ngày hôm nay cô chưa được ăn gì cũng không ngồi nghỉ ở đâu.

Từng chiếc xe lướt vội ngang cô và không một ai ngoái đầu nhìn lại. Trình Yên Yên chợt thấy mình lạc lõng, chẳng có ai giang tay chở che cho cô hiện tại.

Cô cứ bước trong màn đêm, rồi chợt cô nhận thấy có gì đó rất lạ, cô đang đi vào một đoạn đường vắng ngắt, không có lấy một chiếc xe qua lại, không gian đen tối và im lặng đến đáng sợ.

Chợt cô nghe phía sau mình dường như có tiếng bước chân ai đó đang bước theo cô, cô bước nhanh thì tiếng bước chân ấy cũng nhanh dần. Trình Yên Yên sợ hãi quay người lại, một người đàn ông trông tuổi đã quá 30 đang đứng đá nghịch đám cỏ ven đường.

Trình Yên Yên thừa thông minh để có thể nhận ra rằng người đàn ông này là đang đi theo cô.

Cô bắt đầu thấy sợ hãi, cô bước vội trên con đường vắng cố tìm một ai đó hay một căn nhà nào đó để có thể cầu giúp đỡ. Thế nhưng đoạn đường này càng bước lại càng vắng, không có lấy một căn nhà nào dù nhỏ hay lớn, hai bên đường là những bụi Lau đan nhau chằn chịt.

Người đàn ông ấy bất chợt bước nhanh dần, nhanh dần rồi chợt chộp lấy vai cô, cô sợ hãi quay lại, hét lên:

- Ông là ai? Định làm gì?

Người đàn ông gằn giọng, một giọng nói ồ ồ đáng sợ làm cô sợ đến phát khóc. Hắn nói bằng một giọng nói vừa đáng sợ vừa biến thái:

- Cô gái à...dáng của cô đẹp lắm đó!



Hắn nói rồi đưa tay nắm lấy tay cô, khẽ vuốt ve. Trình Yên Yên sợ hãi giật mạnh tay mình lại, lớn tiếng hét:

- Tên biến thái! Buông tôi ra!

Cô nói rồi cố chạy thật nhanh để có thể thoát khỏi tên biến thái đó. Nhưng với cơ thể yếu ớt của cô thì làm sao có thể chạy lại tên đàn ông đó.

Chỉ một lúc sau cô đã bị hắn bắt lại. Hai tay hắn xiết chặt lấy vai cô, đưa mắt nhìn khắp cơ thể cô một cách đáng sợ.

Cô sợ hãi khóc lớn, tiếng nức nở cùng tiếng cầu cứu, gào khóc vang khắp con hẻm mà không một ai nghe thấy.

Bất chợt có một ánh đèn xe ô tô chiếu từ phía sau lưng Trình Yên Yên, một chiếc xe hơi đang chạy đến phía cô. Trình Yên Yên nhanh chóng lớn tiếng hét:

- Cứu tôi! Cứu tôi với!

Một dáng người mảnh mai quen thuộc, không chút ngần ngại chạy đến chỗ cô. Người này giật mạnh tay tên biến thái ra rồi mạnh ray đánh vào mặt hắn một cái. Tên biến thái lập tức ngã lăn ra đất, hắn lồm cồm ngồi dậy rồi chạy đi mất dạng.

Trình Yên Yên vừa nức nở vừa nói:

- Cảm ơn anh nhiều lắm!

Chợt người này đưa hai tay cầm nhẹ lên vai cô, hỏi gấp giọng lo lắng:

- Cô đã đi đâu vậy hả?



Trình Yên Yên dường như nhận ra giọng nói này có chút quen thuộc, cô giương đôi mắt đỏ nhìn lên. Là Chu Gia Vĩ! Hắn vẫn luôn đi tìm cô suốt cả ngày hôm nay.

Chu Gia Vĩ nhìn cô bằng một ánh mắt rất khác với những ánh mắt mà cô từng nhìn thấy, ánh mắt ấy không lạnh lùng, không tức giận cũng không đáng sợ, độc ác. Cô nhìn ra được sự lo lắng trong đôi mắt đó, một ánh mắt mà cô chưa từng thấy ở vị thiếu gia máu lạnh này một lần nào kể từ lúc cô được đưa đến Chu gia.

Giọng cô khàn khàn do đã cố lớn tiếng hét khi nãy, cô ấp úng nói lắp bắp:

- Tôi...tôi...

- Cô đang bỏ trốn đúng không? – Chu Gia Vĩ cắt ngang lời Trình Yên Yên.

Trình Yên Yên im bặt, cô biết mình không thể nào có thể chối cãi sự thật này và cô cũng không có bất kì một lý do chính đáng nào khác để có thể bao biện cho hành động trốn chạy của mình.

Cô cứ nghĩ Chu Gia Vĩ sẽ tức giận, sẽ nổi trận lôi đình mà quát mắng cô, với tính cách máu lạnh của hắn chắc chắn sẽ lấy mạng cô.

Thế nhưng Trình Yên Yên không thể ngờ được rằng Chu Gia Vĩ không hề tức giận lớn tiếng quát nạt cô mà chỉ khẽ thở ra một hơi rồi nhẹ giọng nói:

- Lên xe tôi chở cô về!

Trình Yên Yên lặng lẽ ngoan ngoãn bước theo Chu Gia Vĩ lên xe, dường như cô đã có một cái nhìn khác về vị thiếu gia máu lạnh này.

Hôm nay là Chu Gia Vĩ đã cứu cô, Trình Yên Yên có nằm mơ cũng không thể ngờ được một vị thiếu gia nổi tiếng máu lạnh, độc ác vô tình lại lo lắng chạy đi tìm cô. Trình Yên Yên cuối cùng cũng nhận ra rằng bản thân cô giờ đây đã không còn một nơi nào để có thể quay về ngoài Chu gia. Cô hiện tại đã không còn ai để chở che, đã không còn bất kì một thứ gì cả, như một kẻ vô gia cư giữa lòng thành phố vậy, nghèo nàn cô độc và chỉ có thể phụ thuộc vào người khác. Cô nhận ra nếu cô rời khỏi Chu gia thì cô chỉ còn duy nhất một con đường chết, ba cô chắn chắn sẽ lại mang cô trả cho Chu gia nếu cô quay về đó. Trình Yên Yên đã hiểu ra rằng ở ngoài đường sẽ còn nhiều nguy hiểm hơn là ở cùng với Chu Gia Vĩ.