Cô Vợ Gán Nợ Của Tổng Tài

Chương 5: Từ nay tôi sẽ không làm gì cô cả!




Suốt cả ngày hôm đó, Trình Yên Yên không ăn gì, uống gì, cũng không bước ra khỏi phòng lấy nửa bước. Cô cứ ngồi lặng trên giường, thi thoảng lại khóc, có lúc thút thít cũng có lúc nức nở.

Cô người hầu sau nhiều lần lên xem thử vẫn thấy cô như vậy, đã báo với Chu Gia Vĩ:

- Thiếu gia, phu nhân đã không ăn không uống cả ngày hôm nay rồi!

Chu Gia Vĩ dường như đã thấy lo lắng, cố làm ánh mắt phớt lờ nhưng lại chẳng thành.

Hắn đã có một cái nhìn khác về cô tiểu thư hống hách thuở xưa của nhà họ Trình. Trước giờ, trong mắt hắn cô tiểu thư này sẽ chẳng bao giờ có thể giữ nổi trong trắng đến từng tuổi này, cũng không thể chịu đói đến tận cả ngày như thế.

Chu Gia Vĩ lạnh giọng bảo với cô người hầu nhà mình:

- Chuẩn bị một bát cháo mang lên cho phu nhân, tôi sẽ đi cùng cô!

Cô giúp việc khẽ gật đầu rồi lui xuống bếp chuẩn bị cháo cho Trình Yên Yên.

Lát sau, Chu Gia Vĩ bước phía trước, phía sau là cô người hầu đang cẩn thận bước từng bước với bát cháo nóng trên tay.

Chu Gia Vĩ bước đến khẽ mở cửa phòng, Trình Yên Yên vẫn ngồi lặng, không để ý đến hai người.

Chu Gia Vĩ khẽ ngồi xuống ghế, nói:

- Cô định tuyệt thực đấy à?

Trình Yên Yên liếc sang với một ánh mắt oán hận, đáp lạnh:

- Tôi không muốn ăn, anh mang ra đi!

- Chỉ cần cô ăn hết bát cháo này, tôi sẽ cho cô những gì cô muốn, ngoại trừ việc rời khỏi đây!

Trình Yên Yên nhìn hắn với một ánh mắt nghi hoặc, mong muốn của cô bây giờ là rời khỏi đây và mãi mãi cũng chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng cô đã không để lỡ cơ hội này một cách dễ dàng như vậy được, cô nhìn Chu Gia Vĩ, hỏi lại:



- Anh chắc chứ?

- Nhìn tôi giống đang nói đùa sao?

Trình Yên Yên nhìn Chu Gia Vĩ nghi hoặc một hồi rồi quyết định bưng lấy bát cháo trên tay cô giúp việc.

Đã một ngày không ăn không uống, tay cô dường như không còn đủ lực để có thể bưng nổi bát cháo, bát cháo trên tay cô run rẩy rơi vãi khắp trên tấm ga trắng.

Chu Gia Vĩ dường như đã nhìn ra sự bất tiện cho cô, lạnh giọng bảo người phụ nữ đang đỡ lấy bát cháo trên tay Trình Yên Yên:

- Cô đút cho cô ấy đi!

Cô người hầu khẽ gật đầu lạnh rồi múc một thìa cháo đưa lên miệng Trình Yên Yên nhưng lại đưa quá xa, Trình Yên Yên chống tay xuống đệm chồm về phía trước một chút nhưng lại làm đổ thìa cháo xuống đệm.

Một mớ cháo nóng đổ xuống tay cô làm cô đau đớn giật tay lên, khẽ thổi nhẹ.

Chu Gia Vĩ chợt đưa tay đập mạnh xuống bàn, ánh mắt tức giận bước đến gần Trình Yên Yên. Đưa tay nắm lấy cổ tay cô giúp việc, xiếc chặt, cô giúp việc kêu lên đau đớn, Chu Gia Vĩ gằn từng tiếng một:

- Cô biết là kẻ làm đau người của tôi sẽ chịu hậu quả gì mà phải không?

Chu Gia Vĩ nói rồi bẻ mạnh cô tay cô giúp việc, hét:

- Cút khỏi đây cho tôi!

Cô người làm ôm cái tay đã bị bẻ gãy cổ tay của mình chạy ra khỏi phòng, kèm theo đó là tiếng nức nở đau đớn.

Trình Yên Yên ánh mắt có chút sợ hãi nhìn Chu Gia Vĩ đang ngồi bên cạnh mình khẽ thổi muỗng cháo trên tay rồi đưa lên miệng cô, nói:

- Ăn đi, tôi hứa sẽ đáp ứng yêu cầu của cô!

Trình Yên Yên khẽ đưa đôi tay run run đỡ lấy muỗng cháo đưa lên miệng, dè dặt ăn.



Lát sau.

Chu Gia Vĩ đặt nhẹ bát cháo lên bàn, ngồi xuống ghế, nhẹ giọng hỏi:

- Nói đi, cô muốn gì?

Trình Yên Yên nhìn Chu Gia Vĩ, đáp khẽ:

- Tôi muốn khi không có sự đồng ý của tôi thì anh không được làm gì tôi cả!

Chu Gia Vĩ đưa cốc rượu vang lên miệng uống một hơi rồi không nhìn cô, đáp:

- Được thôi! Từ nay tôi sẽ không làm gì cô cả!

Trình Yên Yên khẽ thở nhẹ trước lời nói cô Chu Gia Vĩ. Cô không thể ngờ được rằng hắn lại dễ dàng chấp nhận yêu cầu của cô như vậy.

Cô chợt nhớ đến những lời hắn nói với cô giúp việc khi nãy, hắn là đang bảo vệ cô sao? Trong đầu cô hiện lên không biết bao nhiêu câu hỏi về hành động của Chu Gia Vĩ khi nãy.

Chợt Chu Gia Vĩ khẽ đứng dậy, nói:

- Tôi sẽ thuê cho cô một người giúp việc khác!

Chu Gia Vĩ nói rồi bước ra ngoài.

Trình Yên Yên vẫn ngồi im trên giường, mặc dù Chu Gia Vĩ đã chấp nhận không làm gì cô, nhưng cô không thể không nuôi mộng rời khỏi đây, đối với cô căn nhà này không khác gì là một cái nhà ngục.

Đêm đó, Chu Gia Vĩ quả thật không làm gì cô, hắn chỉ mang cho cô một cốc sữa nóng rồi bước ra ngoài.

Trình Yên Yên không hề tin nổi vào những gì mình đang chứng kiến. Một thiếu gia nhà họ Chu nổi danh máu lạnh vô tình, đến hôm nay lại ấm áp đút cho cô ăn từng muỗng cháo.

"Có lẽ đó là sự thương hại mà thôi!", cô tự bảo với mình mọi hành động của Chu Gia Vĩ chẳng qua cũng chỉ là do vậy mà thôi. Đối với Trình Yên Yên bây giờ mà nói cho dù Chu Gia Vĩ có cho cô cả gia sản này cô vẫn căm hận hắn đến tận xương tủy.