Nhuận Thanh đứng lặng nhìn Trình Yên Yên bị dày vò hai tay xiết chặt, vẻ mặt căm phẫn nhìn Chu Gia Vĩ, chợt cậu nhào đến nắm lấy cổ áo Chu Gia Vĩ kéo mạnh lên, nói:
- Tên khốn! Cậu là thiếu Gia họ Chu là có quyền hành hạ người khác à?
Chu Gia Vĩ nét mặt vẫn bình tĩnh khẽ cười nhẹ, bảo:
- Tôi không có quyền hành hạ người khác, nhưng tôi có quyền hành hạ cô ta!
Nhuận Thanh đôi mắt đỏ lên vì căm giận nhấc nắm tay mình lên định đánh Gia Vĩ nhưng lại thôi. Cậu biết đánh Chu Gia Vĩ bây giờ mà nói chỉ làm Trình Yên Yên thêm đau lòng mà thôi. Nhuận Thanh giật mạnh tay mình lại, bước đến chỗ Trình Yên Yên đưa tay mở dây trói cho cô rồi nhẹ nhàng đỡ cô dậy, bảo:
- Đi! Tôi đưa cậu đến nhà tôi sống, đừng ở với tên khốn này!
Nhuận Thanh nói rồi bước đến trước mặt Chu Gia Vĩ, hỏi:
- Nếu tôi trả số tiền mà ba cô ấy nợ cậu, cậu sẽ thả cô ấy ra đúng chứ?
Chu Gia Vĩ khẽ cười, rồi nói giọng giễu cợt:
- Mấy nghìn tỷ cậu trả nổi không?
Nhuận Thanh đưa ánh mắt kiên quyết nhìn hắn, bảo giọng chắc chắn:
- Bằng mọi cách tôi sẽ trả đủ cho cậu!
Nhuận Thanh nói rồi nắm lấy tay Trình Yên Yên dắt cô đi nhưng Trình Yên Yên lại ghì tay mình lại. Nhuận Thanh kì lạ quay sang hỏi cô:
- Yên Yên! Đến bây giờ mà cậu vẫn còn luyến tiếc hắn sao?
Trình Yên Yên nhìn Chu Gia Vĩ, nước mắt rơi ra trên khóe mắt, cô hoàn toàn không thể sống thiếu hắn, hắn dường như đã trở thành nguồn sống của cô cho dù tình yêu ấy có đau đớn đến đâu đi chăng nữa.
Nhuận Thanh chợt buông tay Trình Yên Yên ra, trên ánh mắt đỏ ấy khẽ rơi một giọt nước mắt, cậu nhẹ giọng bảo:
- Cậu mù quáng rồi Trình Yên Yên. Được rồi! Khi nào cậu muốn cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến đưa cậu đi!
Nhuận Thanh nói rồi lặng lẽ bước đi, cậu yêu Trình Yên Yên nhưng cũng chỉ có thể làm vậy. Mong muốn của cậu không phải trái tim Trình Yên Yên hướng về mình mà là muốn gương mặt ấy, ánh mắt ấy mãi mãi vẫn là gương mặt, ánh mắt mà ngày nào cậu từng quen biết, ngang bướng và có vẻ rất hống hách nhưng lại rất tốt tính.
Gương mặt Chu Gia Vĩ vẫn lạnh căm, mắt hắn nhìn xa xăm, lạnh giọng bảo:
- Đình Đình cậu xuống nhà bôi thuốc đi, tôi muốn nói chuyện với cô ta!
Đình Đình dường như đã toại nguyện với sự việc hôm nay, cô ta đứng dậy vẻ mặt ta đây bước ra khỏi phòng. Những gì cô ta sắp đặt đều đã diễn ra đúng dự đoán và còn hơn thế nữa, cô ta khẽ nhìn lên bàn tay mình đổ cháo vào, vết thương ấy chẳng qua chỉ là đỏ nhẹ do gặp cháo khá nóng mà thôi, cô ta khẽ cười rồi bước xuống cầu thang.
Chu Gia Vĩ khẽ ngồi xuống ghế, đưa tay nhặt sợi dây trói Trình Yên Yên lên, vân vê trên tay, ánh mắt lạnh lùng không nhìn Trình Yên Yên, bảo:
- Cô nghĩ cô làm vậy tôi sẽ thấy hối hận sao?
Trình Yên Yên khẽ nhắm hai mi mắt mình lại đẩy dòng nước mắt tuôn ra, nói giọng nghẹn ngào:
- Không, đó là những thứ thật lòng nhất!
Chu Gia Vĩ khẽ nhếch môi cười, đôi mắt hắn đỏ lên và hơi ươn ướt, nói lớn:
- Thật lòng sao? Thật lòng chính là mối quan hệ ấy là tình bạn cô và cậu ta dịu dàng với nhau như thế, là cậu ta bất chấp tất cả vì cô như thế à?
Nước mắt trên gương mặt Trình Yên Yên rơi xuống không ngừng, cô nói giọng đau đớn:
- Tất cả đều là thật!
Gương mặt Chu Gia Vĩ bây giờ đầy vẻ tức giận và oán hận, ánh mắt ấy sắt đá đến đáng sợ, tay hắn xiết chặt sợi dây trên tay rồi chợt quất mạnh về hướng Trình Yên Yên trúng vào bàn tay đang bỏng rộp ấy. Sợi dây làm vết bỏng của cô toét ra, rướm máu, Trình Yên Yên khẽ sở nhẹ lên vết thương của mình nét mặt đau đớn.
Chu Gia Vĩ vẫn ngồi lặng, rõ ràng tận sâu trong trái tim hắn hãy còn đang nhói lên từng nhịp, nhưng hắn lại cố che giấu và thậm chí là bác bỏ thứ cảm xúc ấy của mình. Hắn vẫn chưa thể tuyệt tình với cô, đâu đó trong trái tim hắn vẫn còn yêu cô tha thiết, nhưng hắn lại cố chôn vùi tình yêu ấy, hắn muốn giết chết nó. Hai bàn tay hắn xiết chặt, hắn hoàn toàn không có đủ băng giá để nhìn Trình Yên Yên đau đớn, hắn đứng phắt dậy rồi bước đi mất bỏ mặc Trình Yên Yên với vết thương trên tay đang chảy máu không ngớt. Cô không thấy đau ở tay, cô thấy đau ở tận sâu trong trái tim ấy. Cô đồng ý chịu những hành hạ dày vò chỉ để được nhìn thấy hắn mỗi ngày, được nhìn thấy ánh mắt băng giá ấy mỗi ngày. Có lẽ cô đã thật sự mù quáng như Nhuận Thanh nói, yêu đến bất chấp, đến cuồng si, đến chẳng cần biết rằng tình yêu đó là những đau đớn không thôi.
Trình Yên Yên khẽ bước xuống nhà, cô mặc kệ vết thương trên tay của mình chẳng màn băng bó. Cô vừa bước đến chân cầu thang đã nhìn thấy Chu Gia Vĩ đang ngồi giúp Đình Đình băng tay lại, Trình Yên Yên khẽ nhấc tay mình lên, cười đau đớn rồi lướt qua. Đình Đình chợt gọi cô lại:
- Yên Yên, tay cậu chảy máu kìa, lại đây băng lại này!
Trình Yên Yên đưa ánh mắt căm hận nhìn Đình Đình. Cô căm hận loại người ấy, khẽ liếc mắt về phía cô ta, nói:
- Cô đừng đạo đức giả ở đây nữa!
Chu Gia Vĩ chợt đập tay mạnh lên bàn nhìn về phía Trình Yên Yên, nói:
- Thân phận của cô bây giờ có quyền nói chuyện như vậy với chủ à?
Trình Yên Yên chết lặng, cô hoàn toàn không thể nức nở lên được nữa, cô nhìn Chu Gia Vĩ bằng ánh mắt đau đớn, hỏi giọng nghẹn ngào:
- Anh thật sự không tin em một chút nào sao?
Chu Gia Vĩ vẫn ánh mắt băng lạnh không một chút cảm xúc, đưa ánh mắt đáng sợ nhìn thẳng vào mắt Trình Yên Yên, nói:
- Dựa vào đâu để tôi tin tưởng cô?