Cô Vợ Gán Nợ Của Tổng Tài

Chương 32: Cô vẫn còn nói dối được sao?




Hôm đó, khi con gió còn đang say ngủ và ánh nắng hãy đang nhuộm sắc vàng thì Đình Đình đã săn tay xuống bếp, không phải cô ta đột nhiên siêng năng như thế mà là vì trong cái hành động ấy có cả một kế hoạch khôn lường.

Chu Gia Vĩ đã bước ra ngoài sân nhà, hắn hướng gương mặt lạnh lùng ấy về phía mặt trời để thu về ấm áp hay rửa trôi đau đớn? Một việc làm thật vô nghĩa khi những oán hận hắn vẫn chưa buông. Ánh nắng vàng chiếu rọi vào gương mặt thanh tú mà băng giá ấy đẹp đến diệu kỳ, đẹp đến đau đớn. Tâm hồn hắn bây giờ mà nói, chẳng còn chỗ cho thứ tha, cho thông cảm, chỉ còn mãi nét băng giá ngàn đời. Có những lần hắn cứ ngỡ mình đã tìm được hạnh phúc thật sự, tìm được nhịp đập cho trái tim mình thì đó cũng chính là những lúc cuộc sống đẩy hắn vào bi kịch đến tột cùng. Tình yêu của hắn? Nó chưa chết hoàn toàn, nó vẫn còn đập những nhịp yếu ớt và chỉ chực chờ một lần đau đớn nữa rồi xuôi tay. Nhưng suy cho cùng tình yêu thì bao giờ cho chết, nó sẽ mãi vĩnh hằng để chủ thể ấy mãi mãi đớn đau, thứ tình yêu gọi là đã chết chẳng qua là con người ta tự ngộ nhận lấy mà thôi.

Sau một hồi loay hoay trong góc bếp, Đình Đình cô ta cầm một bát cháo nóng đặt nhẹ lên bàn, trong lòng chực chờ gì đó mà chỉ có cô ta mới hiểu.

Lát sau, khi đã no nê ánh mắt mà lạnh giá vẫn chưa tan, Chu Gia Vĩ rời mặt trời bước lặng vào nhà ánh mắt lạnh lùng không nhìn bất cứ thứ gì.

Chỉ chờ đến đó, Đình Đình vội bưng bát cháo lên đi trước Chu Gia Vĩ một bước. Cô ta bước vội lên phòng của Trình Yên Yên, khẽ mở cửa bước vào.

Trình Yên Yên đang ngồi lặng trên giường mắt nhìn xa xăm ngoài khung cửa sổ thì chợt bất ngờ nghe tiếng cửa mở ra, cô vội đứng dậy quay người sang. Cô ngỡ đó là Chu Gia Vĩ nhưng đã không đúng.

Đình Đình từ từ bước đến gần cô, tay cầm bát cháo đang nghi ngút khói, nói:

- Yên Yên ăn cháo đi này, đừng để nguội không tốt đâu!

Bên ngoài Chu Gia Vĩ đã bước đến cổng, nghe rõ những gì Đình Đình nói, hắn nghĩ quan hệ hai người họ trong đấy có lẽ đang rất tốt đẹp.

Đình Đình nhận ra tiếng bước chân của Chu Gia Vĩ ngoài cổng. Trình Yên Yên còn chưa kịp phản ứng hay trả lời câu nói của Đình Đình thì bất chợt cô ta tự đổ bát cháo lên tay mình rồi buông tay la lên đau đớn. Một tiếng đổ vỡ cùng tiếng hét nổ lên trong căn phòng trước con mắt ngây người của Trình Yên Yên.

Nghe động, Chu Gia Vĩ vội đẩy cửa xông vào. Trước ánh mắt của Trình Yên Yên, hắn chộp lấy tay Đình Đình, hỏi:

- Chuyện gì vậy?



Đình Đình cô ta làm vẻ ấm ức, oan uổng nói giọng nức nở tay xoa xoa lấy cánh tay mà cô ta vừa đổ cháo lên:

- Mình mang cháo vào cho Yên Yên, cô ấy không ăn mà còn...

Cô ta cúi gầm mặt xuống, xoa tay mình khóc thút thít.

Ánh mắt Chu Gia Vĩ đỏ lên, hắn kéo Đình Đình ra phía sau lưng mình, đưa ánh mắt lạnh giá và tức giận nhìn Trình Yên Yên, nói:

- Cô biến thành loại người như vậy từ khi nào vậy?

Từng chữ từng chữ một như muôn lưỡi kiếm vô tình xuyên qua trái tim đang thổn thức của Trình Yên Yên. Ánh mắt cô đỏ lên, ướt nhòe, đau đớn nhìn Chu Gia Vĩ, nói giọng không kiềm được nức nở:

- Em không có! Rõ ràng là Đình Đình cô ấy...cô ấy tự đổ vào tay mình!

Chu Gia Vĩ cười đau đớn, ánh mắt hắn hơi chút đỏ lên, nói:

- Cô vẫn còn nói dối được sao?

Nước mắt từ khóe mắt Trình Yên Yên rơi ra không ngớt, người từng yêu cô đến nay lại không tin vào những gì cô nói. Trình Yên Yên nức nở nước mắt rơi liên tục trên đôi gò má, một lần nữa cô cố giải thích:

- Chu Gia Vĩ, em...



- Đủ rồi! – Chu Gia Vĩ hét lớn cắt ngang lời cô.

Trình Yên Yên như chết lặng, gương mặt cứng đờ mặc cho dòng nước mắt đang rơi không ngớt và tiếng nữ nở trong cổ họng vẫn chưa thôi. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày Chu Gia Vĩ lại vì một người khác mà không tin tưởng vào cô, mà hét lớn với cô như một kẻ tội lỗi thật sự.

Giữa lúc không gian giữa ba người chỉ còn lại tiếng nức nở của Trình Yên Yên thì chợt có tiếng chuông điện thoại của Trình Yên Yên reo lên trên giường. Trình Yên Yên hãy còn đang đứng lặng thì Chu Gia Vĩ đã bước đến chộp lấy điện thoại, hắn nhấc máy rồi mở loa ngoài lên để cho Trình Yên Yên nghe rõ cuộc trò chuyện ấy.

Bên kia đầu dây tiếng Nhuận Thanh vang ra:

"Yên Yên à? Cậu sao rồi?"

Chu Gia Vĩ khẽ nhếch môi cười nhẹ, đưa mắt nhìn Trình Yên Yên một cách căm hận, rồi nói:

- Cậu là gì của cô ta?

Nhuận Thanh nói giọng kì lạ:

"Anh là ai vậy? Thiếu gia họ Chu à? Yên Yên đâu?"

Chu Gia Vĩ vẫn cười nhẹ, hắn gằn lại từng tiếng một:

- Tôi hỏi cậu là gì của cô ta!

Trình Yên Yên đưa ánh mắt đau đớn nhìn Chu Gia Vĩ, lẽ nào niềm tin của hắn dành cho cô đã thật sự tiêu tan. Trái tim Trình Yên Yên nhói lên từng nhịp, cô không kìm được lòng khóc lên nức nở mà đau đớn...