Cô Vợ Gán Nợ Của Tổng Tài

Chương 30: Nếu tôi nói ra, cậu cũng sẽ lắc đầu chào thua mà thôi...




Gió thoáng nhẹ qua cơ thể đã ướt sũng của Trình Yên Yên làm cô khẽ run lên vì lạnh. Cô khẽ đưa vòng nhẹ qua hai vai mình bước chậm lên phòng. Đôi mắt cô đỏ thẫm, đâu đó trong tiếng bước chân còn có tiếng nấc nghẹn. Tại sao mỗi lúc buồn người ta chỉ có thể khóc? Bởi ngoài khóc ra ta liệu có thể làm được gì. Gương mặt ướt ấy rơi nhẹ vài giọt nước mắt, cô không chỉ khóc vì đứa trẻ, cô khóc vì hành động của Chu Gia Vĩ. Ai chẳng biết sẽ chẳng một ai chấp nhận người mình yêu nhất lại có con với người khác, nhưng lạnh lùng như thế thì cũng có giải quyết được gì? Con người ta thật lạ, mỗi lúc nóng giận thì dường như chẳng còn suy nghĩ thêm được gì cả, chỉ biết xiết chặt tay rồi càng lúc càng lấn sâu vào bi kịch. Nếu gọi cuộc đời là một vở kịch, ví con người là những kẻ đứng trên bục diễn, thì có lẽ vai diễn của Trình Yên Yên và Chu Gia Vĩ đã quá đau thương. Một vở kịch sẽ có đau thương, rồi kết thúc hầu như đều tươi đẹp, nhưng trần đời nào có đẹp tựa như mơ?

Cả ngày hôm đó, Chu Gia Vĩ hắn chỉ ngồi im lặng ngoài hồ bơi, hắn dường như vẫn chưa thể chấp nhận được cái sự thật đang rành rành ra đó. Ai có thể chấp nhận được điều đó? Trên ánh mắt vô tình ấy vài giọt nước mắt nhẹ lăn ra, một chữ tình thật đáng sợ, kẻ vô tâm cũng phải rơi lệ thì người đa sầu phải khóc tận bao lâu?

Trình Yên Yên ngồi lặng trên chiếc giường của mình, cô đã ngồi lâu lắm rồi, im lặng và nhìn xa xăm, đó có lẽ là điều duy nhất cô có thể làm được hiện tại.

Phía dưới nhà, Đình Đình cầm ly nước trên tay bước lên cầu thang định mang lên cho Trình Yên Yên, rồi tiện thể đó sẽ hỏi một số điều mà cô ta thắc mắc. Bước đến cửa phòng Trình Yên Yên, Đình Đình khẽ đưa tay định mở cửa, nhưng chợt nghe tiếng điện thoại reo liên tục bên trong. Cô ta hạ tay mình xuống, kê sát người vào để nghe rõ cuộc gọi ấy.

Bên trong, Trình Yên Yên mắt vẫn đau đớn nhìn xa xăm tay cầm chiếc điện thoại không nhìn tay nhấc máy:

- Alo

"Yên Yên đấy à?"

Trình Yên Yên cảm thấy giọng nói có phần quen thuộc, tập trung lại, hỏi:

- Ai đấy?

"Tôi Nhuận Thanh đây, cậu quên tôi nhanh thế à? Tôi mới xin được ba cậu số của cậu đấy!"

- Cậu tìm tôi có việc gì không?

"Có việc mới được tìm cậu à? Đi Cafe không?"

- Tôi hiện tại...không có tâm trạng đâu!



"Này, lâu ngày tôi mới liên lạc được với cậu đừng vô tình như vậy chứ? Có chuyện gì cậu có thể nói với tôi mà!"

Trình Yên Yên hơi nhắm nghiền mắt, đáp:

- Được rồi cậu nhắn địa điểm cho tôi đi!

"Được, tôi nhắn ngay đây!"

Bên kia đầu dây Nhuận Thanh trả lời rồi tắt máy ngay. Trình Yên Yên khẽ đứng dậy, bước ra khỏi phòng, Đình Đình cô ta đã vội trốn đi tự bao giờ

Trình Yên Yên bước xuống nhà, gương mặt vẫn còn đó vẻ đau đớn. Chu Gia Vĩ hắn đã ra ngoài tự lúc nào, không còn thấy hắn ngồi ở chiếc ghế ngoài hồ bơi nữa, có lẽ hắn cần một không gian riêng để có thể xoa dịu lòng mình. Trình Yên Yên bước ra đường, đưa tay vẫy gọi chiếc taxi phía xa xa.

Trời đã ngã chiều, ánh nắng vàng hoe chiếc xuyên qua kính xe in hằn lên đôi mi ướt ấy. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại trước một quán Cafe không mấy khang trang, Trình Yên Yên lặng lẽ bước vào trong, cô chẳng biết có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô suốt quãng đường đi.

Đình Đình cô ta vội trả tiền xe cho người tài xế rồi lén lút bước theo sau Trình Yên Yên, đây có lẽ là một cơ hội tốt để cô ta có thể đánh đổ tình cảm của Chu Gia Vĩ dành cho Trình Yên Yên. Cô ta chọn một chỗ ngồi phía sau Trình Yên Yên để cô không nhìn thấy rồi làm vẻ nghịch điện thoại để quay lại tất cả.

Trình Yên Yên khẽ ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người bạn học cũ ngày nào đã lâu chưa gặp lại. Nhuận Thanh đã gọi nước từ trước, Trình Yên Yên vừa ngồi xuống thì cũng là lúc cô nhân viên phục vụ bưng nước ra. Trình Yên Yên nhìn ly nước Cam đặt trên bàn, hơi bất ngờ, hỏi:

- Cậu vẫn còn nhớ tôi thích uống nước Cam à?

Nhuận Thanh khẽ nhún vai, đáp:

- Hồi đó ngày nào cậu cũng uống nước Cam, còn giành chỗ đứng xếp hàng của tôi, nó in hằn vào đầu tôi rồi này!

Trình Yên Yên khẽ cười nhẹ, đôi mắt ấy vẫn đỏ, không biến sắc. Nhuận Thanh nhìn ra nét đau đớn trong ánh mắt của cô, khẽ thở ra một hơi rồi bảo nhẹ:



- Nếu như cậu có việc gì không vui thì cứ nói với tôi, biết đâu tôi có thể giúp cậu!

Trình Yên Yên cười đau đớn, từ đôi mắt ấy một dòng lệ chẳng ngăn được khẽ ứa ra.

- Không đâu! Nếu tôi nói ra, cậu cũng sẽ lắc đầu chào thua mà thôi...

Nhuận Thanh nhìn Yên Yên ánh mắt không hài lòng, bảo:

- Sao cậu biết tôi chào thua, nói đi!

Trình Yên Yên gương mặt đau đớn nhắm nghiền mắt lại đẩy giọt nước mắt trên khóe mắt rơi ra rồi nói:

- Tôi hiện tại đã bị bán...

- Chuyện này tôi biết, đừng nhắc đến nữa, nói vấn đề của cậu hiện tại đi! – Nhuận Thanh cắt ngang lời Trình Yên Yên.

Nước mắt trên khóe mắt của Trình Yên Yên càng lúc càng ứa ra nhiều hơn, cô nước nở, nói giọng đau đớn:

- Tôi phải làm gì khi tôi có thai với cha của người tôi yêu nhất!

Nhuận Thanh dường như cứng đờ đi, cậu nhìn Yên Yên ánh mắt xót xa, nói nghẹn:

- Cậu bị cưỡng...

- Đúng! – Trình Yên Yên đáp lạnh cắt ngang lời Nhuận Thanh...