Sáng hôm đó, Trình Yên Yên hãy còn đang say ngủ khẽ dụi mắt ngồi dậy thì phát hiện Chu Gia Vĩ đã dậy tự bao giờ.
Cô khẽ bước khỏi phòng chầm chậm bước xuống cầu thang thì thấy Chu Gia Vĩ cùng ba mình đang ngồi trò chuyện bên bờ hồ bơi. Cô nhìn thấy Chu Gia Vĩ đang không mặc áo, bảo thầm: "Sáng lạnh thế này!"
Cô nói rồi bước khẽ lên phòng mang xuống cho Chu Gia Vĩ. Cô khẽ bước ra phía hồ bơi, tay cầm chiếc áo khoác khá mỏng đặt lên vai Chu Gia Vĩ nhẹ giọng bảo:
- Lạnh đấy!
Chu Gia Vĩ nhìn cô, khẽ cười nhẹ rồi ra hiệu cho cô ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mình.
Chợt Trình Yên Yên trượt phải vũng nước gần đó chới với ngã xuống hồ bơi. Chu Gia Vĩ lập tức đứng phắt dậy nhảy xuống kéo Trình Yên Yên lên. Trình Yên Yên do bất ngờ bị ngã ho sặc sụa dưới nước, Chu Gia Vĩ vội bế cô đặt lên bờ hồ.
Chiếc áo ngủ khá mỏng manh của cô lại một lần nữa mang cô vào rắc rối, nó ôm sát vào người cô, để lộ ra cơ thể tuyệt đẹp ấy, Chu Gia Vĩ đã nhận ra và nhanh chóng dùng áo của mình choàng lên người Yên Yên nhưng hành động nhanh chóng ấy đã không thể nhanh bằng ánh mắt của người bố cậu đang ngồi phía trên ghế.
Cơ thể thon gọn cực kì thu hút của Trình Yên Yên đã va vào mấy lão ta, ông ta nhìn cô khẽ nhếch mép cười một nụ cười nham hiểm. Cơ thể của cô đã làm bộc lên cái bản tính háo sắc trong ông ta. Ngày xưa, cũng vì bản tính ấy của ông ta mà mẹ Gia Vĩ mới ly hôn với ông ta.
Chu Gia Vĩ khẽ đỡ Trình Yên Yên lên nhà, vẫn không quên chào ba mình một cái. Nhưng ông ta không để ý cái chào của Chu Gia Vĩ, thứ ông ta để ý là cái cơ thể thon gọn của Trình Yên Yên kia kìa, lão ta cứ trông theo Trình Yên Yên cho đến khi hai ánh nhìn đó khuất hẳn. Trong đầu lão đã có một suy nghĩ tồi tệ nào đó mà không một ai biết.
Chu Gia Vĩ khẽ mở cánh cửa phòng đưa Trình Yên Yên vào trong, nói nhẹ giọng trách móc:
- Em đi đứng kiểu gì thế hả?
- Cũng tại cái chỗ đó nó trơn quá...
- Được rồi, vào thay đồ đi!
Trình Yên Yên vừa ôm người vì lạnh vừa bước chậm vào nhà tắm thay quần áo. Cô đã không nhận ra ánh mắt nham hiểm của người đàn ông khi nãy nhìn cô.
Sau khi thay xong bộ đồ ướt mem của mình, Trình Yên Yên khẽ bước xuống nhà, ngồi vào bàn ăn cơm. Đến lúc này Trình Yên Yên mới nhận ra, ba của Chu Gia Vĩ vẫn luôn nhìn về phía cô.
Trình Yên Yên nhận ra sự kì lạ trong ánh mắt ấy vội ăn nốt phần của mình rồi nhanh chóng bước lên phòng.
Lát sau, bữa ăn kết thúc, ba của Chu Gia Vĩ đã lấy một cái cớ nhờ Chu Gia Vĩ ra ngoài mua hộ một cái áo khoác để cậu ra khỏi nhà. Hắn từ từ bước lên phòng cô trông mặt đầy một vẻ nham hiểm. Hắn khẽ đưa tay gõ nhẹ cửa phòng.
Trình Yên Yên vẫn cứ ngỡ đó là Chu Gia Vĩ lập tức đứng dậy mở cửa, lão thừa cơ hội nhào vào phòng nhìn cô với một ánh mắt đáng sợ.
Trình Yên Yên bước lùi về phía sau sợ hãi nhìn người đàn ông đang tiến đến gần mình với một ánh mắt nham hiểm. Cô lắp bắp nói:
- Ông...ông định làm gì?
Người đàn ông khẽ cười nham hiểm, đáp giọng đầy vẻ biến thái:
- Trình tiểu thư...nếu cô và Gia Vĩ vẫn chưa kết hôn, vậy chi bằng hãy kết hôn với tôi...!
Trình Yên Yên càng sợ hãi hơn. Cô bị hắn dồn vào tường, đứng chôn chân chỉ còn biết hét:
- Ông...ông đừng lại đây!
Người đàn ông này chẳng màn gì tới những gì cô nói, gã vẫn tiến về phía trước, chực chộp lấy cô, cô sợ hãi hét lớn:
- Không được đến đây...!
Cánh cửa bất chợt mở ra một cách bất ngờ, Trình Yên Yên như vớ được ánh sáng của cuộc đời vội nhìn sang, là Chu Gia Vĩ. Cô vừa mừng vừa sợ chạy đến ôm chầm lấy Chu Gia Vĩ.
Chu Gia Vĩ nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô mà ba mình cũng đang ở trong phòng hiện tại, khẽ hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Trình Yên Yên im lặng một hồi, cô biết nếu cô nói chuyện này ra hắn sẽ chối phắt đi và cô sẽ lại bị Chu Gia Vĩ cho là vu khống, không còn cách nào khác cô chỉ còn cách nói dối Gia Vĩ:
- Có...có rắn!
- Chỉ vậy thôi sao?
- Đúng...!
Chu Gia Vĩ có vẻ vẫn chưa hoàn tin vào những gì Trình Yên Yên nói, hỏi lại:
- Vậy ba vào đây để...?
Người đàn ông lúc này mới làm ra vẻ như mình vô tội mà không làm gì, trả lời một cách đầy kiên quyết:
- Ba vào đây đuổi con rắn ra ngoài giúp nó đấy mà!
Hắn nói rồi bước ra ngoài, vẫn không quên nháy mắt với Trình Yên Yên một cái.
Chu Gia Vĩ nhẹ nhàng kéo Trình Yên Yên ra khỏi người mình, bảo khẽ:
- Con rắn chạy mất rồi!
Trình Yên Yên trong mặt vẫn còn sợ hãi, sau này khi Chu Gia Vĩ ra ngoài hắn chắc chắn sẽ lại vào phòng cô như hôm nay. Trình Yên Yên vội nắm lấy tay Chu Gia Vĩ bảo giọng sợ hãi:
- Sao này anh đi ra ngoài có thể dắt em theo được không?
- Được thôi!
Trình Yên Yên khẽ thở ra một hơi, tay vẫn nắm chặt tay Chu Gia Vĩ, đôi mắt sợ hãi liếc nhìn xung quanh.
Liệu rằng Chu Gia Vĩ có thể cứu cô thêm bao nhiêu lần nữa?