Cô Vợ Gán Nợ Của Tổng Tài

Chương 14: Về thăm nhà




Trình Yên Yên ngồi im lặng trong phòng mình. Cô không bâng khuâng về cảm xúc trong lòng mình nữa, vì nó đã quá rõ ràng rồi.

Cô đang nhớ ba mẹ mình, mặc dù người ba ấy đan tâm mang cô đi gán nợ, thế nhưng tình cảm ruột thịt máu mủ ấy vẫn đậm sâu.

Vừa lúc đó Chu Gia Vĩ bước vào phòng. Trình Yên Yên sau một hồi trầm tư quyết định nói việc đó với Chu Gia Vĩ.

- Chu Gia Vĩ, tôi...

Chu Gia Vĩ chợt cắt ngang lời cô, khẽ đưa tay lên miệng.

- Suỵt! Không phải "tôi", mà là "em"!

Trình Yên Yên hơi ngại ngùng trong lòng nhưng vẫn nhẹ giọng nói lại.

- Chu Gia Vĩ, em...muốn về thăm nhà...

- Em là phu nhân của tôi, bất cứ việc gì em muốn tôi đều ồng ý!

- Vậy...

- Thay quần áo đi tôi sẽ chở em đi!

Trình Yên Yên hơi vui trong lòng, nhưng cũng có chút lo lắng, cô vẫn chưa thể xem việc ba cô mang cô đi gán nợ là hư không mặc dù hiện tại cô đang có một cuộc sống khá tốt.

Trình Yên Yên lục lọi trong tủ đồ của mình rồi quyết định mặc lại bộ y phục mà hôm trước cô đã mặc khi bị mang đến đây.

Chu Gia Vĩ đã lái xe đợi cô sẵn ở cửa, Trình Yên Yên khẽ bước lên xe, trong lòng vẫn đang rối bời với hàng tá suy nghĩ mông lung.



Cô khẽ tựa đầu mình vào cửa sổ xe, đưa mắt nhìn ra ngoài, ngoài trời đang mưa phùn nhẹ, cảnh vật bỗng hóa buồn đến lạ, làm lòng người nao nao lên một loại cảm xúc thật dào dạt mà cũng thật im lặng.

Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước cửa nhà cô, coi ngồi trên xe, đôi chân hơi chần chừ chưa đứng khỏi ghế. Liệu cha cô sẽ nói gì khi nhìn thấy cô? Ông ấy chắc đang cho rằng cô đã chết rồi, bởi trước giờ làm gì có ai vào nhà họ Chu mà an toàn bước ra.

Còn đang mãi suy tư thì Chu Gia Vĩ đã mở cửa cho cô, cô nhìn Chu Gia Vĩ ánh mắt lộ rõ vẻ ngần ngại. Chu Gia Vĩ nhìn ra nét bối rối trên khuôn mặt cô, khẽ nói:

- Không sao, tôi vào cùng em!

Nghe những lời đó trong lòng Trình Yên Yên cũng có chút nhẹ nhàng hơn, cô khẽ gật đầu nhẹ rồi bước xuống xe.

Cô đưa tay bấm chuông cửa nhà mình, người làm chạy ra vừa mở cửa nhìn thấy cô đã hét toáng vào trong:

- Ông bà ơi tiểu thư về!

Người ba tệ bạc ấy của cô mới vội vịnh vào tường bước vội ra ngoài để nhìn mặt đứa con gái mà mình đã mang đem bán cho người khác.

Trình Yên Yên nhìn gương mặt đã bị những nợ nần chà đạp đến tồi tệ thế kia, khóe mắt cô hơi đỏ, khẽ cúi chào ba mình rồi bước vào nhà.

Trong căn nhà ấy ngày xưa hãy còn khang trang, trang trọng thì đến nay tất cả những thứ đồ đắt giá đều đã bị bán đi để trả nợ. Thật vậy, đến cả con gái của mình họ còn bán đi thì còn cái gì mà họ để dành lại?.

Mẹ của Trình Yên Yên đến bây giờ mới khẽ bước xuông đôi mắt đỏ hoen, nhìn cô đầy vẻ hối hận và thương xót.

Ba cô ngồi im lặng trên ghế, mặt cúi lầm xuống không nói gì, dường như ông ta đã hối hận, hối hận vì đã mang đứa con gái duy nhất của mình để trừ nợ cho người khác. Lát sau, người đàn ông ấy mới hạ giọng, nói khẽ:

- Con ở bên đó...sống thế nào?

Trình Yên Yên im lặng không đáp, cô không biết có nên nói ra những gì mình phải chịu trước khi có tình cảm với Chu Gia Vĩ hay không, liệu cô nói ra thì có được gì, để nhận được một ánh mắt xót xa của ba mình chăng.

Chu Gia Vĩ nhìn ra sự trầm tư trên khuôn mặt cô, khẽ đáp thay cô:



- Cô ấy hiện tại là phu nhân của Chu gia!

Chu Gia Vĩ nói rồi khẽ đưa tay nắm lấy tay cô. Trình Yên Yên giương mắt nhìn Chu Gia Vĩ rồi khẽ nhìn ba mình, gật đầu nhẹ.

Mẹ cô khẽ ngồi xuống ghế, cô thấy nước mắt chảy dài trên gương mặt đã bị thời gian in hằn của mẹ mình lòng rộn lên đau đớn nhưng vẫn im lặng không nói. Ngày cô bị ba mình ép bán đến Chu gia gán nợ, mẹ cô chỉ im lặng mà không nói gì, không một lời ngăn cản cũng không gửi một lời gì đến cô, chỉ im lặng ngồi nhìn ba cô ép cô rồi cũng im lặng đứng nhìn cô bước lên xe của Chu gia.

Mẹ cô chợt đưa tay sờ nhẹ lên tay cô, nói giọng nghẹn ngào:

- Mẹ xin lỗi...con gái!

Cô lạnh lùng khẽ đưa tay gỡ nhẹ tay mẹ mình ra, đáp lạnh:

- Không còn kịp nữa rồi mẹ!

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đã già cỗi ấy, bà khẽ rụt tay lại lau đi dòng nước mắt trên mặt mình rồi khẽ bảo:

- Các con có ở lại ăn cơm không?

Trình Yên Yên lắc đầu, đáp nhẹ:

- Không, con chỉ về thăm nhà một lát thôi! Bây giờ con về đây.

Ba cô vẫn cúi xầm mặt không nói một lời nào, mẹ cô gương mặt mang đậm vẻ luyến tiếc khẽ đứng dậy tiễn cô đi.

Chu Gia Vĩ đứng dậy, tay vẫn nắm tay cô nhẹ nhàng dắt cô ra khỏi nhà. Trình Yên Yên đứng trước cửa nhà mình, khẽ nhìn lại ánh mắt giàn giụa của mẹ mình, cùng khuôn mặt đã hóa tàn tạ của ba, khẽ lau dòng nước mắt đang chực chảy rồi bước lên xe.

Chiếc xe vô tình chạy đi mất để lại người mẹ ấy vẫn hối hận đứng trông theo...