Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 94




Dương Tử Sâm nhất thời cứng miệng, Bạch Ngọc Lan được nước lấn tới, “Em cho anh hai lựa chọn một chúng ta ngủ chung một giường hai anh nằm giường em nằm đất, không có lựa chọn thứ ba”

Cô còn không đối phó được với một người đàn ông sao? Cô muốn anh ngủ chung không phải vì sợ ngủ một mình mà cô muốn tạo ra một bước ngoặt cho mối quan hệ của hai người, cô đã quyết chung sống với anh rồi thì cũng không thể ngày ngày nằm sô pha đi.

Không hiểu sao cô cảm nhận được người đàn ông này có để ý đến mình cho nên mới phách lối như vậy, nếu không cô cũng ngoan ngoãn mà nằm ngủ rồi đôi co với anh làm gì cho mệt.

Trước nay toàn là Dương Tử Sâm bắt người ta đưa ra lựa chọn anh có bao giờ phải lựa chọn, hôm nay bị người phụ nữ này bắt ép phải lựa chọn anh đúng ra nên tức giận mới đúng nhưng anh lại chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Bạch Ngọc Lan nhìn ra vẻ khó xử của anh nên cô cũng không hối thúc, lúc này đầu cô lại có chút choáng váng, đùng một cái ngã rạp xuống giường.

“Bạch Ngọc Lan”

Anh theo bản năng thốt lên tên cô, trong giọng cũng không giấu vẻ lo lắng.



Bạch Ngọc Lan vùi mình trong chăn để đầu óc mình bình tâm trở lại sau đó mới một lần nữa ngẩng mặt lên nhìn anh, giọng nói có chút mệt mỏi: “Dương Tử Sâm anh còn không lên”

Không còn cách nào khác Dương Tử Sâm lần đầu tiên bại dưới tay phụ nữ, anh nâng xe lăn lên gần bằng chiếc giường sau đó động tác lại có chút cứng ngắc.

Cô nhìn ra được khó xử của anh liền quay người vào phía trong, một lát sau cô mới cảm nhận được chiếc giường lún xuống một chút lúc này mới quay về phía anh cười cười nói: “Làm khó anh rồi, tắt điện thôi ”

Dương Tử Sâm cầm lấy remote bấm nút nguồn mọi thiết bị điện trong phòng đều tắt hết, căn phòng bỗng trở nên tối tăm.

Hai người nằm ở hai đầu xa nhau nhưng lại đắp chung một cái chăn, cũng may chăn này khá lớn trải dài toàn bộ chiếc giường nên hai người đắp vô cùng thoải mái.

Trong mà đêm chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cả hai, có lẽ vì lúc nãy dập đầu đã ngủ một giấc nên lúc này Bạch Ngọc Lan không thấy buồn ngủ nữa, cô nghiêng người nhìn sang người đàn ông bên cạnh thử mở miệng, “Anh đã ngủ hay chưa?”

“Có chuyện gì?”

Hiển nhiên Dương Tử Sâm vẫn còn thức.

Cô lại nhân cơ hội hỏi: “Có thể nói cho em biết lúc nãy anh bị làm sao không? Anh như vậy em có chút lo lắng”



Nghe cô hỏi thân mình anh vốn dĩ đang căng thẳng lại trở nên đơ như cây cơ, trong bóng đêm cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh nhưng lại nghe ra được hơi thở bất ổn của anh lập tức nói: “Nếu anh không muốn nói cũng không sao, chỉ là em không an tâm về anh thôi”

Dương Tử Sâm không trả lời cô, không ai biết tối nay anh đã có bao nhiêu lần đấu tranh tâm lý, hai bóng đen quanh quẩn trong đầu anh đuổi mãi không đi lúc này lại như muốn ngoi lên nhưng lại bị giọng nói của Bạch Ngọc Lan xua đi.

“Lúc nãy anh là lo lắng cho em sao?”

Câu hỏi đột ngột của cô làm anh không biết phản ứng thế nào, Bạch Ngọc Lan cũng không mong anh đáp trả mà nói ra ba chữ: “Em rất vui”

Câu nói của cô đã khiến người đàn ông nào đó phải thao thức cả đêm, anh tự hỏi mình thật sự lo lắng cho người phụ nữ này sao? Không, làm sao có thể.

Thế nhưng anh cảm thấy bản thân mình đúng là khác thường, ngay cả việc leo lên giường ngủ cùng cô anh cũng không biết vì sao mình lại nghe theo cô, mọi thứ dường như diễn ra một cách tự nhiên khiến anh khó nắm bắt.

Không lâu sau anh liên nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, cơ thể anh cũng dần thả lòng ra.

Một đêm nay bọn họ chỉ là đơn thuần ngủ cùng nhau trên một chiếc giường mà không làm gì cả.

Ngày hôm sau Bạch Ngọc Lan dậy đã không thấy người đàn ông bên cạnh đâu, cô liên chống người ngồi dậy, cảm giác đau đầu cũng không còn, lâu rồi mới được ngủ trên giường cảm giác thật thoải mái cô không muốn rời giường chút nào nhưng không thể không dậy.

Cô muốn lấy điện thoại ra xem giờ nhưng lại nhìn thấy điện thoại của mình lại nằm ở trên chiếc bàn gần đầu giường, cô lười biếng trườn mình qua lấy.

Lúc trườn qua chỗ Dương Tử Sâm cô cảm nhận được nơi đây vẫn còn đọng lại hơi ấm của anh, nói vậy là anh cũng chỉ mới dời giường.

Cô với tay lấy điện thoại thì nhận được cuộc gọi đến của mẹ, liền tiện tay bấm nghe, “Alo”

“Ngọc Lan à, con bây giờ mới dậy sao?”

Giọng nói của bà Lệ có vẻ nghi hoặc.

Bạch Ngọc Lan lại ngáp dài một cái nói: “Vâng ạ, có chuyện gì sao mẹ?”

“Con bình thường cũng dậy trễ như vậy sao?”Bà Lệ lại dò hỏi.