“Em yên tâm sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa, anh đảm bảo”
Ngày hôm sau Dương Tử Sâm đưa Bạch Ngọc Lan và bà Lệ về nhà mẹ đẻ sau đó mới đưa cô về nhà họ Dương.
Trước khi rời đi anh cũng nói chuyện với bà Lệ mấy câu.
“Mẹ vợ, con xin lôi thời gian qua đã không chăm sóc tốt cho Ngọc Lan, còn khiến cô ấy một lần nữa chịu ủy khuất trong lễ cưới, con hứa sẽ đền bù cho cô ấy một hôn lễ khác xứng đáng”
Dương Tử Sâm trịnh trọng nói nhưng ngay sau đó bị Bạch Ngọc Lan phản bác.
“Em không cân, chúng ta đã là vợ chồng rồi em không muốn cưới nữa, cũng không cần anh phải đền bù cái gì tốn thất”
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan vô cùng kiên định, dứt khoát cô sẽ không làm lễ cưới nữa, đơn giản là vì cô không muốn mất anh thêm một lần nữa.
Mặc dù nói mọi chuyện đã được giải quyết nhưng trong lòng cô vẫn còn ám ảnh.
Dương Tử Sâm nhìn đôi mắt vẫn còn sợ hãi của cô lại nắm tay cô an ủi: “Tin anh, lần này anh sẽ trả cho em một chú rể hoàn hảo, một hôn lễ hoàn thiện, được không”
Bạch Ngọc Lan vẫn cứ lắc đầu: “Không, Dương Tử Sâm, em đã nói rồi em không cần anh đừng nhắc chuyện này nữa”
Dương Tử Sâm nhìn cô như vậy thở dài một hơi lại theo ý cô nói: “Được, em nói không cần thì không cần.”
Bà Lệ nhìn con gái lẫn con rể lên tiếng: “Đúng vậy, Tử Sâm, mẹ cảm thấy chuyện cưới xin này thật sự không cần thiết nữa, hai đứa hạnh phúc là được rồi”
“Vâng, con đã biết”
Dương Tử Sâm gật đầu nhưng trong lòng lại có tính toán khác, anh sao có thể để cô chịu ủy khuất như vậy.
Ngay sau khi sắp xếp mọi chuyện với bà Lệ xong Dương Tử Sâm lại đưa Bạch Ngọc Lan trở về nhà họ Dương.
Ông Dương thấy cháu trai và cháu dâu trở về thì vô cùng vui mừng liên kêu nhà bếp làm một bữa cơm, ba ông cháu lại có một bữa cơm đoàn tụ ấm cúng.
Vào một ngày đẹp trời, Bạch Ngọc Lan mở mắt ra lại thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ, cô bàng hoàng bật dậy từ trên giường lại nhìn thấy có một người phụ nữ trung niên xa lạ ở trước mặt cô.
Bạch Ngọc Lan cảnh giác hỏi: “Bà là ai? Đây là đâu?”
“Hỏi hay lắm cô bé, ta xin tự giới thiệu ta là Thẩm Huyền, còn đây là nhà của ta”
Người phụ trung niên nhoẻn miệng nói.
“Vậy tại sao tôi lại ở đây? Chồng tôi đâu rồi?”
Bạch Ngọc Lan hỏi, cô không thể tin được tối qua cô còn đang trong vòng tay của anh tại sao hôm nay lại ở nơi này, anh đâu rồi? Bạch Ngọc Lan theo bản năng nhìn xung quanh, Thẩm Huyền thấy sự hoang mang trong mắt cô lại nói: “Đừng tìm nữa, Tử Sâm không có ở đây”
“Không ở đây?”
Bạch Ngọc Lan lẩm bẩm lại hỏi: “Vậy anh ấy đâu rồi?”
“Nó ở nơi cần ở rồi, cô bé không cần hỏi nhiều không lâu nữa cô sẽ được gặp nó thôi nhưng trước đó cô cần phải trang hoàng bản thân đã”
Dứt lời Thẩm Huyền gọi ra bên ngoài.
“Người đâu, vào đây đi”
Cánh cửa mở ra, lần lượt có bốn cô gái một một chiếc váy cưới tinh khôi cùng trang sức vật dụng đến trước mặt Bạch Ngọc Lan.
“Bắt đầu đi”
Không để Bạch Ngọc Lan kịp hiểu chuyện gì cô đã bị bốn người xúm lại người chải tóc, người trang điểm người mặc váy cưới, Bạch Ngọc Lan căn bản không có cơ hội phản kháng.
Lúc mọi chuyện xong xuôi thì cô đã trở thành một cô dâu xinh đẹp, Thẩm Huyền nhìn cô từ trên xuống dưới gật đầu một cái khen ngợi: “Đẹp lắm, rất xứng đôi với Tử Sâm nhà ta.”
“Các người, bà, tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra?”
Bạch Ngọc Lan lạnh lùng hỏi.
Thẩm Huyền chưa kịp nói thì lúc này có người chạy vào nói: “Bà chủ chú rể đã tới đón cô dâu rồi”
“Nhanh như vậy sao”
Thẩm Huyền vừa dứt lời thì Dương Tử Sâm xuất hiện với một bộ vest lịch lãm.
Anh nhìn cô dâu của mình trong mắt lóe lên kinh diễm lại ôn nhu nói: “Bà xã, để em chờ lâu rồi”
“Tử Sâm, chuyện này là?”
Nhìn thấy anh Bạch Ngọc Lan an tâm không ít nhưng vẫn muốn biết chuyện gì đang xảy ra.