Cậu ta nhịn không nổi nữa liền mang đồ ăn của mình về phòng thưởng thức, còn Bạch Ngọc Lan lại bắt tay vào muốn làm bún bò, thực ra lúc nãy ăn với mẹ cô cũng chỉ ăn nửa chừng thôi, muốn để bụng về làm bún bò ăn, mẹ cho cô không ít nguyên liệu làm bún bò, cô đã thèm thuồng lắm rồi nhưng vì mẹ đã làm một bữa cơm thịnh soạn nên cô mới không nói mẹ làm bún bò, bây giờ thì tốt rồi, TỬ Sâm còn chưa ăn cô tiện thể có thể nấu luôn.
“Cô Ngọc Lan, cô muốn nấu cái gì, tôi có thể phụ cô”
Thím Quyến vốn dĩ đã cởi tạp đề muốn nghỉ ngơi nhưng thấy chủ bận rộn bà cũng không thể làm như không biết quay về phòng nghỉ ngơi.
“Tôi làm bún bò, một mình tôi là được rồi, thím về phòng nghỉ ngơi đi, bây giờ hết giờ làm việc rồi thím không cần giúp tôi đâu”
Bạch Ngọc Lan bận rộn tay chân chuẩn bị làm nước lèo, đây là phần quan trọng nhất nên cô rất chuyên tâm.
Thím Quyên nghe vậy cũng không nằng nặc ở lại nữa, lủi thủi ra khỏi phòng bếp.
Mười lăm phút sau trong phòng bếp đã tỏa ra hương thơm của vị bún bò, đúng lúc này Dương Tử Hiên từ bên ngoài trở về, ngửi thấy mùi này hắn không vội lên phòng mà vào nhà bếp, hắn cho rằng là đầu bếp trong nhà nấu nướng không ngờ lại là Bạch Ngọc Lan.
“Chị dâu thật là đảm đang, còn biết nấu ăn sao?”
Dương Tử Hiên khoanh tay đứng ở cửa như có như không nhìn cô.
Bạch Ngọc Lan đang nấu ăn nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại nhìn, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của Dương Tử Hiên, tóc tai hơi rối, áo sơ mi được mở ra hai cúc, nhìn đủ biết từ đâu chui ra.
Bạch Ngọc Lan mặt không cảm xúc chỉ nhìn xem người phía sau là ai, thấy rõ người cô lại làm như chưa từng nhìn thấy tiếp tục công việc của mình.
Dương Tử Hiên thấy biểu hiện này của cô có chút hứng thú ngồi xuống bàn ăn cỡm kệch nói: “Chị dâu nấu ăn hẳn rất ngon, anh hai tôi đúng là có phước, tiện thể chị cũng nấu cho tôi luôn đi”
“Thật ngại quá, tôi chỉ nấu cho chồng tôi, cậu muốn thì có thể gọi vợ tương lai của cậu đến nấu ăn”
Bạch Ngọc Lan hờ hững nói, tay chân bận rộn trụng bún bỏ vào hai tô lớn.
“Cô đối với anh trai tôi thật tốt, Bạch Ngọc Lan, cô thật sự phải lòng anh hai tôi rồi sao”
Dương Tử Hiên đột nhiên tiếp cận Bạch Ngọc Lan, hơi thở chứa toàn mùi rượu của hắn phả vào cổ cô khiến Bạch Ngọc Lan sinh ra chán ghét.
Cô không do dự thúc khuỷu tay vào bụng hắn, Dương Tử Hiên không phòng bị ôm bụng gập người xuống.
Bạch Ngọc Lan xoay người lại trong tay còn cầm cái muôi nhìn hắn lạnh lùng: “Tránh xa tôi ra một chút nếu không chớ trách tôi không nể tình”
Dương Tử Hiên tuy bị đau nhưng vẫn cười một tính: “Cá tính này của cô tôi thích, Bạch Ngọc Lan, cô đánh tôi hai lần món nợ này tôi nhất định sẽ trả cho cô, Dương Tử Hiên tôi không phải để mặc người khác muốn đánh là đánh”
“Thế sao, vậy thì tôi mỏi mắt ngóng chờ.”
Bạch Ngọc Lan cũng không để mấy câu dọa nạt của Dương Tử Hiên trong lòng, từ đầu đến cuối cô luôn lạnh lùng nhìn hẳn.
Vì Dương Tử Hiên cúi người Bạch Ngọc Lan hoàn toàn không nhìn thấy nụ cười tà ác của hắn, phụ nữ đối với hắn mà nói chỉ giải quyết trong một nốt nhạc.
Cô không thèm để ý đến hắn nữa lập tức dùng muôi múc nước lèo vào hai tô bún bò sau đó đậy vung lại mang hai tô rời đi, trước khi ra khỏi phòng bếp Bạch Ngọc Lan lại dừng lại nghiêng đầu nhìn Dương Tử Hiên nói: “Cậu tốt nhất đừng đi kích thích chồng tôi nếu không tôi nhất định sẽ cho cậu nếm mùi khổ sở.”
“A, chị dâu bữa nay còn biết cảnh cáo sao? Tên tàn phế đó có gì hấp dẫn chị, anh ta đã mất tất cả, chỉ là một công tử bột vô dụng, chị quan tâm anh ta như thế khiến người ta thật nghỉ ngờ, liệu chị yêu anh ta hay là yêu gia sản này, theo tôi điều tra được, hôn ước này cô cũng kiếm không ít lợi lộc từ ông nội tôi, cô còn dám nói mình yêu anh ta thật lòng sao.”
Dương Tử Hiên không ngừng mỉa mai cô, chuyện này hắn đã cho người điều tra kỹ nên tự tin khẳng định Bạch Ngọc Lan cũng chẳng yêu thương gì Dương Tử Sâm.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy cười mỉa: “Tôi có yêu Tử Sâm hay không một mình anh ấy biết là đủ.”
Nói xong cô cũng cất bước rời đi, Dương Tử Hiên nhìn bóng dáng của cô rời đi cả người toát ra hàn khí, chưa từng có một người phụ nữ nào dám đối kháng với hắn như vậy, chỉ có Bạch Ngọc Lan, được lắm, tương lai còn dài, hắn sẽ để cô ta nếm mùi, ai phải khổ sở còn chưa biết đâu.
Bạch Ngọc Lan đi đến trước phòng gõ cửa hai tiếng để người bên trong biết sau đó mới mở cửa phòng ra.
Thật may bên trong có điện, cô nhìn thấy rõ Dương Tử Sâm đang ngồi trước bàn, khuôn mặt lạnh lẽo của cô bỗng chốc trở nên ấm áp.
“Em đã về rồi, xem, em còn làm bún bò cho anh đây.”
Bạch Ngọc Lan đặt hai tô bún bò nóng hôi hổi lên bàn thêm đó còn có đĩa rau sống bà hai miếng chanh.