“Được, sẽ mua cho cậu kèm theo một bịch bánh tráng.”
Bạch Ngọc Lan cười nói, đúng là đứa nhỏ thích ăn vặt.
Nghe vậy hai mắt của cậu ta sáng như sao trên trời còn nói: “Cô đi nhanh về nhanh, thiếu gia đang mong cô.”
“Ha ha, chứ không phải cậu đang chờ bánh tráng với xoài đầm à.”
Cô không nhịn được trêu chọc một câu.
“Hừ, tôi mới không có”
Nói xong Tiểu Khải bên kia cúp cái rụp.
Bạch Ngọc Lan nghe điện thoại tút tút mấy tiếng cũng không nói gì lại bỏ điện thoại vào giỏ xách.
“Con phải về sớm sao?”
Bà Lệ hiển nhiên đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cô.
“Vâng, mẹ có buồn không?”
Hỏi xong câu này Bạch Ngọc Lan lại cảm thấy hối hận, lần đầu tiên cô hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy.
“Mẹ không sao, con cứ về đi”
Giọng nói của bà không tránh khỏi buồn thiu, còn tưởng có thể ăn được bữa cơm tối với con gái.
“Con ở lại với mẹ, qua bảy giờ lại về”
Bạch Ngọc Lan kiên định nói, lúc nãy vì quá kích động nên cô mới nói về sớm bây giờ nghĩ lại, cô ở bên anh lúc nào chẳng được, bọn họ hai tư trên hai tư đều ở bên nhau, hôm nay khó khăn lắm mới có thể về nhà lẽ nào còn không thể ở với mẹ lâu thêm một chút sao.
“Thế sao được, con..”
“Không có gì không thể, mẹ, con muốn ở lại với mẹ lâu thêm một chút, hai mẹ con mình tiếp tục tâm sự”
Nói rồi Bạch Ngọc Lan lại gửi tin nhắn cho Tiểu Khải báo về muộn.
Bên kia Tiểu Khải tung tăng muốn đi thông báo cho Dương Tử Sâm thì giữa đường lại nhận được tin nhắn, cậu ta mở ra xem liền dừng bước.
Tin nhắn viết: “Tôi có việc đột xuất có lẽ qua giờ cơm mới về, cậu dỗ anh ấy ăn cơm giúp tôi, lúc về tôi bù cho cậu thêm cá viên chiên.
Tiểu Khải đọc xong tin nhắn bĩu môi, người phụ nữ này đúng là ba phải ban nãy còn nói về sớm bây giờ lại kêu có việc bận, thiếu gia coi bộ lại bỏ cơm tối rồi, haix, cậu làm sao có thể dụ thiếu gia ăn cơm chứ.
Tập đoàn Dương Thị.
“Các vị, dự án của chúng ta đã đưa vào triển khai được nửa tháng, tính ra vô cùng thuận lợi nói vậy quyết định ban đầu của tổng tài là vô cùng chính xác, bây giờ ai có miệng cũng không thể nói gì”
Một người đàn ông đầu đứng lên thông kê dự án mới còn không khỏi nói mỉa ban giám đốc cũ.
Hai người Cao Ly và Lý Trường không ai nói gì chỉ hừ nhẹ một tiếng nhưng Trần Kỷ lại cười đểu: “Mới chạy dự án được nửa tháng cũng chưa kết luận được gì, để xem một tháng sai có còn được như vậy nữa hay không.”
“Giám đốc Trần nói vậy lẽ nào là trù ẻo Dương thị của chúng ta không thể đi lên sao?”
Tên đầu hói mỉa mai.
“Tôi không có ý đó, tôi là đang suy nghĩ cho tương lai sau này, dự án này liệu có thể lâu dài”
Trần Kỷ phản bác.
“Có lâu dài hay không qua một thời gian liên biết, hiện tại dự án đang chạy rất rốt, giám đốc Trần ông cũng không thể phủ nhận điều này đi”
“Hừ, Đỗ Nam, ông nói hay lắm, để xem tương lại thế nào”
“Tôi chắc chắn tương lai Dương thị sẽ sáng lạn, còn hơn cả những gì tổng tài cũ đã làm”
Câu này của tên đầu hói không khỏi có chút nịnh nọt Dương Tử Hiên.
“Chỉ biết xu nịnh”
“Ông..”
“Được tồi, hai vị giám đốc không cân phải bàn cãi, tương lai Dương thị thế nào tôi sẽ chịu trách nhiệm, trước mắt cứ chạy tốt dự án đi”
Dương Tử Hiên để hai người này cãi nhau thỏa thích xong hắn mới lên tiếng xen vào.
“Dương tổng, cậu tốt nhất là có thể chịu trách nhiệm được.
Trần Kỷ không khỏi hừ lạnh.
“Việc này giám đốc Trần cũng không cần phải lo xa, tôi biết phải làm thế nào, nếu không có gì nữa thì tan họp”
Dương Tử Hiên cho kết thúc cuộc họp ở đây, hắn xem kịch như vậy là đủ rồi.