“Thích, thích rồi sao?”
Trong đầu Bạch Ngọc Lan xẹt qua cái gì đó, rất nhanh cô lại mỉm cười, lòng cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Phải rồi, chuyện đơn giản như vậy cô cần phải nghĩ sao? Cô đã thích Dương Tiwr Sâm mất rồi.
Thấy phản ứng như đã hiểu của Bạch Ngọc Lan Lê Phương lại thở dài nói: “Có điều lưới tình này cũng hơi mệt đấy, tâm lý của Dương đại thiếu gia không giống người thường, cô chắc chắn sẽ thích hắn chứ?”
Lê Phương lúc này trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, đối với việc Bạch Ngọc Lan làm đại thiếu phu nhân của Dương gia cô ngoài ý muốn ra còn có chút bất ngờ với tình cảm của cô bạn.
Dương Tử Sâm là người thế nào cô hoàn toàn hiểu rõ, chung sống cùng anh ta còn khó hơn chung sống với một lão già khó tính.Bạch Ngọc Lan lại chẳng thèm để ý cô nói: “Thích là thích có gì mà chắc chắn hay không, dù sao anh ấy là cũng là chồng của tớ rồi, nếu tớ có tình cảm với anh ấy tớ sẽ vun đắp cho cuộc hôn nhân này”
Ban đầu cô chỉ vì nghĩa vụ mới làm tốt vai trò của một người vợ nhưng bây giờ đã khác cô muốn thực sự làm vợ của anh, chăm sóc anh thật tốt.
“Cậu thích anh ta tớ cũng không có ý kiến gì nhưng còn anh ta thì sao? Như cậu đã nói anh ta còn tình cảm với người yêu cũ có thể thích cậu sao, hôn nhân là một chuyện, tình yêu lại là một chuyện khác, ai rơi vào tình yêu sẽ khó mà thoát ra.”
Lê Phương cũng không có ý nghĩ xấu cô chỉ là phân tích tình hình thực tế thôi.
“Tớ không quan tâm nhiều như vậy, tớ biết trước mắt anh ấy không thể buông bỏ quá khứ nhưng tương lai không ai nói trước điều gì, tớ cố gắng làm trong khả năng của mình thôi, yên tâm, tớ cũng sẽ không vì tình yêu mà bi lụy.”
“Cậu đã nói vậy thì tớ an tâm rôi, Ngọc Lan, tớ thật lòng coi cậu là người bạn tốt nhất của tớ cho nên tớ mong cậu được hạnh phúc.”
Lê Phương chân thành nói, thời cấp ba cũng chỉ có mình Bạch Ngọc Lan là đối với cô không chút giả dõi, còn cứu cô một mạng.
“Tớ biết, cảm ơn cậu, đã trễ rồi, tớ phải đi đây”
Bạch Ngọc Lan nhìn đồng hồ đã quá mười một giờ cô phải về rồi.
Lê Phương nghe vậy cười: “Được rồi, cậu về đi không thèm giữ cậu nữa”
Nhà họ Dương.
Thỉnh thoảng Dương Tử Sâm nhấc tay lên nhìn đồng, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đây nhìn ra có thể thấy cổng chính của Dương gia, anh nhìn mãi không thấy bóng dáng của ai đó không nhịn được hỏi: “Cô ấy chưa về sao?”
Tiểu Khải biết cô ấy trong miệng thiếu gia là ai liền lắc đầu trả lời: “Đại thiếu phu nhân còn chưa về, cậu có cần tôi gọi cho cô ấy không?”
Tiểu Khải mạnh dạn hỏi bởi vì cậu thấy dạo gần đây thái độ của đại thiếu gia với thiếu phu nhân đã thay đổi, hai người họ ở chung cũng hài hòa hơn, thiếu gia cũng không chán ghét người phụ nữ này như lúc trước nữa, chưa kể bây giờ còn hỏi han thiếu phu nhân đủ thứ.
Lại nói vì thiếu gia ngâm chấp nhận nên cậu cũng coi Bạch Ngọc Lan là đại thiếu phu nhân mà đối đãi.
Dương Tử Sâm nhìn chăm chăm điện thoại trên bệ cửa sổ, đã hơn một năm rồi anh chưa gọi cho bất cứ ai một cuộc nào, mà cũng không ai gọi cho anh nữa, cho nên từ lâu anh đã không muốn nhìn thấy nó, bình thường toàn là Tiểu Khải giữ điện thoại cho anh, thế nhưng từ khi người phụ nữ kia xuất hiện điện thoại của anh đã rung lên hai lần.
Lúc này trong lòng anh có chút chờ mong cũng không biết mình chờ mong cái gì, Tiểu Khải thấy anh không có động tĩnh gì cũng chỉ biết đứng một bên không lên tiếng nữa.
“Cạch”
một tiếng, cửa phòng đột nhiên được mở ra, Dương Tử Sâm theo bản năng nhìn ra cửa, đập vào mắt anh là nụ cười rạng rỡ như nắng mùa xuân của Bạch Ngọc Lan.
“Em về rồi đây, phù, ngoài trời thật là nóng.”
Cô đi vào trên tay còn cầm theo một cái bọc.
Dương Tử Sâm gắt gao nhìn cô, ánh mắt không chớp lấy một cái, mọi nhất cử nhất động của anh đều được anh nhìn thấu đáo.
Bạch Ngọc Lan trước tiên đặt giỏ xách xuống tiến về phía anh, liếc thấy Tiếu Khải cô nói: “Cậu ra ngoài được không?”
Tiểu Khải không nói gì chỉ tự động xoay người rời đi, nếm trải quả đẳng từ người phụ nữ này một lần cậu đâu dám làm trái lời.
Nghe thấy tiếng cửa đóng Bạch Ngọc Lan mới nhìn người đàn ông trước mặt hỏi: “Anh đói chưa?”
Dương Tử Sâm lắc đầu, cô liên chạy tới ôm lấy cổ anh thì thào to nhỏ: “Dương Tử Sâm, em phát hiện ra một điều anh có muốn nghe không?”
“Ừm”