Kí ức của Bạch Tư Vũ ùa về bốn năm trước khi anh và Mục Tịch Nhi còn bên nhau.
Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Mục Tịch Nhi vì ăn lê, cô bị dị ứng nặng đến mức phải vào bệnh viện cấp cứu.
“Cô bị dị ứng lâu chưa?”
“Tôi không nhớ là mình bị dị ứng từ lúc nào.
Tôi không có ký ức về việc này.
Tôi chỉ biết mình bị dị ứng khoảng thời gian bốn năm gần đây thôi.” Dù Thẩm An Nguyệt đang cười nhưng nhìn vào mắt cô đượm buồn và nụ cười chua xót.
Bạch Tư Vũ cố gắng tìm tòi sự đáng ngờ hay nói dối của cô nhưng anh vẫn không tìm ra sự đáng ngờ nào trong lời nói của cô.
Hay là cô, đang cố gắng giả vờ để anh chú ý tới cô.
Cảm giác Thẩm An Nguyệt mang đến cho anh rất giống bầu không khí mỗi khi anh ở gần Mục Tịch Nhi.
Mục Tịch Nhi là cái tên trong suốt bốn năm qua không một ai dám nhắc đến trước mặt anh, là cái tên cấm kỵ trong trái tim anh.
Suốt buổi tối, Bạch Tư Vũ cố gắng rót rượu lừa gạt Thẩm An Nguyệt uống thật nhiều.
Để tìm tòi xem Thẩm An Nguyệt có nói ra lời nào hay để lộ bản chất thật con người dối trá của cô ta không? Nhưng trong suốt cả một buổi tối, anh vẫn không thể nào tìm ra sự dối trá hay lừa gạt từ cô ta.
Thời điểm Thẩm An Nguyệt quay về phòng, đầu óc cô trở nên mơ hồ lâng lâng.
Vừa vào cửa phòng khách sạn, cô thấy nóng rực trong người, tự động cởi bộ sườn xám xinh đẹp, không mảnh vải chân trần bước vào phòng tắm.
Vì không nhớ mang theo quần áo sạch, Thẩm An Nguyệt tắm xong đi ra vẫn hoàn toàn trắng nõn không mặc thứ gì trên người.
Giữa phòng, một thân hình cao lớn đứng sừng sững, ánh mắt khát máu quét khắp người cô, săm soi đến từng giọt nước nhỏ xuống từ tóc, lăn trên vòng một đẫy đà vun cao.
“Á.
Tại sao anh vào được phòng tôi?” Thẩm An Nguyệt gào thét, nhảy lên giường, chui vào trong chăn.
Một cánh tay mảnh dẻ mịn màng thò ra ngoài, run rẩy chỉ ra cửa.
“Cút ra ngoài!”
Bạch Tư Vũ khinh bỉ bộ dáng sợ hãi, mắt ngấn nước của cô.
“Cô có cởi sạch đứng trước mặt tôi cũng không mồi chài được đâu.”
“Anh bị hỏng khoản kia hả?”
“Cô muốn tự kiểm chứng không?”
“Vậy anh vào phòng tôi làm gì? Tại sao không gõ cửa?”
“Cửa không khóa.” Bàn tay đút trong túi quần nắm chặt thẻ cửa phòng giọng Bạch Tư Vũ điềm tĩnh.
“Tám giờ sáng mai đi nhà máy B.
Tôi chỉ muốn thông báo chuyện này.”
“Dối trá, cửa phòng khách sạn luôn tự động đóng lại khi có người vào phòng.
Anh không ra ngoài, tôi sẽ gọi bảo vệ” Thẩm An Nguyệt gào lên, dịch cơ thể với điện thoại trên táp đầu giường.
Do vội vàng nên cả người và chăn lăn một vòng rơi xuống đất, sau gáy đập phải thành giường, mép chăn mở tung.
Cơ thể trắng nõn lần nữa bại lộ dưới mắt Bạch Tư Vũ .
“Vết sẹo ở bụng cô… Từ đâu mà có hả?” Bạch Tư Vũ nắm chặt tay của Thẩm An Nguyệt, lạnh lùng hỏi.
“Ai cho phép anh nhìn.
Cút! Cút ngay tên dê xồm này!”
Thẩm An Nguyệt vơ gối ném về phía Bạch Tư Vũ.
Anh đi nhanh khỏi phòng, dứt mắt khỏi cơ thể trắng bóc đầy mời gọi kia.
Bên ngoài hành lang là một người mặc áo đen đứng chờ trước cửa phòng anh.
Người mặc áo đen cúi đầu, cung kính đưa tài liệu trên tay.
“Thông tin về Thẩm An Nguyệt không có gì đáng ngờ.”
Thẩm An Nguyệt lật nhanh tài liệu, ánh mắt ngày càng hung ác, cuối cùng đóng xấp giấy lại.
“Tiếp tục điều tra.
Tôi muốn có thông tin chi tiết thời gian cô ta ở nước N, tìm biên lai chữa trị ở bệnh viện về tai nạn gia thông ba năm trước.”
“Vâng, thưa ngài.” Ba ngày sau, chuyến công tác kết thúc, Bạch Tư Vũ và Thẩm An Nguyệt lên máy bay quay về thành phố T.
Thẩm An Nguyệt lo lắng Lăng Triệt sẽ trách mắng cô về chuyến đi không báo trước này.
Bạch Tư Vũ ngồi bên bực bội khó chịu khi cô cứ xoay tới xoay lui.
“Kiến cắn mông cô hả?”
“Bạch tổng ăn nói thật thô tục.
Tôi đây là sốt ruột bồn chồn vì sắp được gặp lại người thân.”
“Vì Lăng Triệt sao?” Bạch Tư Vũ cảm thấy bẩn miệng khi nhắc đến cái tên này”
“Đúng vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi rời xa Triệt lâu nhất trong bốn năm qua.
Tôi đi mà chưa xin phép, lần này về chắc chắn sẽ bị trách cứ.”
“Hừ! Bị trách cứ thì vứt bỏ hắn đi.” Bạch Tư Vũ cười mỉa nói.
Thẩm An Nguyệt lườm xéo hắn biết thừa ông chủ của mình miệng tiện, không bao giờ nói được tiếng người.
Vừa đặt chân khỏi cửa soát vé, Bạch Tư Vũ đã bị một lực va rất mạnh đập vào vòm ngực.
“Vũ! Chào mừng anh về nhà!” Mục Tử Du vòng tay ôm cổ Bạch Tư Vũ, kiễng chân hôn bẹp vào sườn mặt, để lại vết son môi đỏ chót trên làn da bánh mật khỏe mạnh.
Bạch Tư Vũ lãnh đạm nhìn cô ả.
“Bạch Tư Hàn đâu? Cô để con tôi ở đâu rồi hả?”
“Bạch Tư Hàn đang thổi bóng đợi chúng ta về nhà.” Mục Tử Du nhấn mạnh chữ nhà, mắt liếc về Thẩm An Nguyệt đứng gần đó.
Thẩm An Nguyệt quay người đi thẳng.
“Cô còn đứng đấy? Mang hành lý của Bạch tổng ra xe.
Cô làm nhân viên kiểu gì vậy? Việc đơn giản này cũng phải dạy bảo?” Mục Tử Du bị Bạch Tư Vũ lạnh nhạt, liền quay sang mắng Thẩm An Nguyệt.
“Bạch tổng còn chưa sai bảo, cô là cái thá gì quát tôi?” Thẩm An Nguyệt hiền lành, không có nghĩa ai cũng có thể bắt nạt.
“Bạch tổng trả lương cho tôi, tôi chỉ làm việc và nghe lệnh của ngài ấy.
Cô cùng lắm là người làm ấm giường, có trả lương cho tôi đâu mà lớn lối.
Đúng là không biết xấu hổ.
Tưởng bám vào ông chủ lớn thì con người mình cũng cao lớn theo đấy hả?”
“Cô… con khốn Tịch Nhi này! Có tin tao đánh chết mày ngay tại đây không?” Mục Tử Du lao đến muốn tát Thẩm An Nguyệt nhưng bị cô nhanh tránh sang một bên.
Thẩm An Nguyệt vội vàng lôi xềnh xệch vali chạy theo Bạch Tư Vũ, không quên quay đầu làm mặt xấu trêu tức Mục Tử Du.
Cất hành lý vào cốp xe, Thẩm An Nguyệt mỉm cười ngọt ngào nhìn Bạch Tư Vũ.
“Bạch tổng, tôi đi được chưa? Ngày mai tôi sẽ đi làm đúng giờ.”
“Đến công ty, tôi còn có việc giao cho cô.”
Thẩm An Nguyệt thân làm nhân viên ăn lương, chỉ có thể ấm ức chui vào ghế trước.
Bạch Tư Vũ bảo Mục Tử Du về nhà trước, anh còn nhiều việc cần đến công ty xử lý.
Cô ả nằng nặc đòi đi theo, nhỏ nhẹ nói muốn chờ anh tan làm rồi cùng về nhà.
Đến công ty, việc mà Bạch Tư Vũ giao cho Thẩm An Nguyệt là pha cho anh ta cốc cà phê, rồi dập cửa vào mũi cô, nhốt cô cùng Mục Tử Du ngoài phòng.
Trong khi Thẩm An Nguyệt đi đến phòng trà nước, Mục Tử Du ấm ức ngồi trên số pha chờ bên ngoài phòng Bạch tổng.
Cơn tức giận của Mục Tử Du lên đến đỉnh điểm, khi nghe được các lời bàn tán trong phòng.
“Cái gì? Bạch tổng hôn Thẩm An Nguyệt ngoài đường sao? Cô thấy ở đâu thế? Có thiệt không vậy?” Một nhân viên A hỏi.
“Tôi có bạn là đồng nghiệp trong nhà máy ở thành phố A, tin này chính xác lắm.
Vừa ra khỏi cửa nhà máy, Bạch tổng đã đè người xuống đất hôn mãnh liệt lắm ngay giữa đường luôn đó.” Một nhân viên C trả lời.
“Lần đầu nhìn thấy khuôn mặt Thẩm An Nguyệt, tôi cũng đoán được sớm muộn có ngày cô ấy bị ăn thôi.
Tại vì, cô ta quá giống Mục Tịch Nhi người vợ quá cố của Bạch tổng.” Một nhân viên D trả lời.
“Im đi, đừng gọi Mục Tịch Nhi như vậy.
Ả chỉ là đứa thay thế chị gái bò lên giường Bạch tổng.” Một nhân viên B nói.
“Tôi thấy Thẩm An Nguyệt xinh đẹp và ngọt ngào hơn cả hai chị em nhà họ Mục.” Một nhân viên E nói.
Mục Tử Du không kìm được cơn giận, xô đổ các đồ vật chắn trước mặt ả.
Các đồng nghiệp lúc này mới nhận ra đương sự bị so sánh đang có mặt ở đây, vội vàng ngậm miệng.
Mục Tử Du lao ra khỏi phòng, va đúng Thẩm An Nguyệt đang quay trở lại với cốc cà phê trên tay.
“Kỹ nữ.” Mục Tử Du tát thật mạnh lên mặt cô rồi nghênh ngang bỏ đi.
Thẩm An Nguyệt vô cớ bị tát lại còn làm đổ cốc cà phê vừa pha xong, ngơ ngác nhìn theo, chưa kịp mở miệng mắng người thì cửa phòng mở ra.
Bạch Tư Vũ nhìn chiếc váy dính cà phê cùng chiếc cốc lăn tròn trên đất, ném lại một câu “Vô dụng!” rồi đi thẳng ra thang máy.
Trong khi Thẩm An Nguyệt ấm ức không biết tìm ai phát tiết thì Mục Tử Du đến thắng bệnh viện tìm Lăng Triệt.
“Hiện bác sĩ Lăng đang khám cho bệnh nhân.
Cô cần lấy số thứ tự để xếp hàng đến lượt.” Y tá chạy theo ngăn cản Mục Tử Du nhưng bị ả đẩy ngã.
Mở tung cửa phòng khám, Mục Tử Du lớn tiếng với người đàn ông mặc cáo blu trắng.
“Lăng Triệt! Tôi cần nói chuyện với anh.”
Đặt ống nghe xuống, Lăng Triệt chau mày nhìn người phụ nữ chua ngoa trước mặt.
“Mục tiểu thư, theo thỏa thuận cô không được làm phiền đến cuộc sống của tôi.”
“Người tình bên cạnh anh đang quấy phá cuộc sống của tôi.
Nếu anh không muốn một ngày nào đó cô ta đột nhiên bốc hơi khỏi cõi đời này, thì ngay bây giờ, đi với tôi.”
Đôi mắt trang điểm đậm của Mục Tử Du quắc lên dữ tợn.
Lăng Triệt rất tức giận, nhưng lời đe dọa tính mạng đủ khiến hắn thỏa hiệp.
Dù sao, Mục Tử Du cũng là một ả đàn bà điên tình.
Lăng Triệt xin lỗi bệnh nhân, báo với y tá một tiếng, rồi hai người rời đi.
Quán cà phê đậm phong cách cổ điển, một cô gái ăn mặc thời thượng và một chàng trai vẫn mặc áo blu trắng lạnh nhạt ngồi đối diện nhau.
Mục Tử Du không giữ được bình tĩnh trước, nôn nóng chất vấn.
“Không phải bốn năm trước anh hứa sẽ không bao giờ đưa Mục Tịch Nhi quay về sao? Anh đảm bảo vĩnh viễn nhốt ở bên đất nước N, nên tôi mới giúp đỡ hai người thành công rời đi.
Lời hứa của Lăng Triệt thiếu gia cũng chỉ là rác rưởi?”
Lăng Triệt lạnh lùng nói.
“Mục tiểu thư, quan hệ hợp tác của chúng ta là ngang bằng nhau, cô không đủ điều kiện để ra lệnh cho tôi cần làm gì và phải làm gì.”
“Chắc anh quên bộ mặt thảm hại ngày đó cầu xin sự giúp đỡ từ tôi? Một thằng đàn ông không thể dùng bốn năm bắt lấy ả Mục Tịch Nhi, để ả nhởn nhơ vây quanh mồi chài Bạch Tư Vũ.
Anh không thấy bản thân quá vô dụng à?”
“Vậy còn Mục tiểu thư? Bốn năm chăm sóc con trai Bạch Tư Vũ, sao cô chưa được danh phận Bạch phu nhân?”
“Bác sĩ các anh ngoài dùng tay cứu người, còn biết dùng miệng chửi người hả?” Mục Tử Du tức giận xô đổ cốc cà phê trên bàn.
Lăng Triệt nhìn chất lỏng màu đen đọng trên sàn, hắn vẫn không ưa mẫu phụ nữ thô lỗ.
Chỉ có Thẩm An Nguyệt của hắn mới có những nét nữ tính mà con gái thời nay thiếu hụt.
“Tôi nhắc lại lần cuối.
Chuyện của Mục Tịch Nhi không liên quan Mục tiểu thư.
Thân phận hiện tại của cô ấy không còn dính dáng đến cô và Bạch Tư Vũ.
Hai người vui lòng đừng làm phiền đến chúng tôi.”
Lăng Triệt bỏ đi trước đôi mắt tức giận của Mục Tử Du ả cắn môi muốn rướm máu.
Giận giữ khiến ả thiếu cảnh giác, không hề biết bên ngoài quán, Bạch Tư Vũ đã chứng kiến cuộc gặp gỡ của ả và Lăng Triệt..