Thứ hai.
Tô Dương Dương xin với chủ nhiệm cho nghỉ hai tiếng đồng hồ, cô thay đồng phục đi học cho Duy Trạch.
Bộ đồng phục nhỏ nhắn của đứa nhỏ vừa nhìn liền thấy đặc biệt đáng yêu.
Bộ đồng phục nhỏ, cái quần và đôi giày da nhỏ, cái quần ngắn ngắn không đến đâu, buồn cười nhất là đôi giày da nhỏ không dài đến một bàn tay, lộ ra sự khéo léo đẹp đẽ.
Tô Dương Dương dùng keo xịt tóc cho trẻ em để cố định tóc cho Duy Trạch, làm cho mái tóc dựng đứng lên.
Thằng nhóc này lộ ra thần thái sáng láng khác thường.
Gương mặt xinh đẹp, còn có đôi mắt đen nhánh sáng ngời.
Bộ dáng kia muốn có bao nhiêu mềm mại đáng yêu thì có bấy nhiêu.
“Con trai, con thật sự quá là đẹp luôn.” nói xong lại dùng sức hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của cậu bé.
Duy Trạch nghe như vậy thì lộ ra một nụ cười thẹn thùng, cũng hôn lại Tô Dương Dương một cái, sau đó mang cái cặp sách nhỏ trên lưng mà đi xuống lầu.
Hàn Khải Uy đã ngồi trên ghế salon trong phòng khách chờ hai người bọn họ.
Tô Dương Dương kéo bàn tay nhỏ của cậu bé.
Duy Trạch nhìn về phía Hàn Khải Uy, giọng nói mềm mại: “Ba, chào buổi sáng.”
“Ngủ có ngon không.”
“Ngon.”
“Trường học các con có cung cấp bữa sáng, hôm nay đến trường học ăn trước đi, nếu như không hợp khẩu vị thì sau này ở nhà ăn sáng.”
“Vâng.”
Mặc dù Duy Trạch đồng ý nói chuyện, nhưng trên cơ bản cậu bé đều nói một chữ.
Một câu rất ít khi vượt qua năm chữ.
Mỗi một câu đều vô cùng đơn giản thấy rõ, Nhưng chuyện này đủ để khiến Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy cảm thấy vui mừng.
Bọn họ đến trường Tiểu học Thần Hi vào lúc bảy giờ rưỡi, học sinh tiểu học trong nhà ăn cũng không nhiều.
Bọn họ một nhà ba người chọn lấy một vị trí gần cửa sổ mà ngồi xuống.
Hàn Khải Uy mang ba phần thức ăn sáng đến.
Ba người liền chậm rãi bắt đầu ăn, lúc Duy Trạch ăn với lúc bình thường cũng không có gì khác biệt quá lớn, hiển nhiên cũng không có chuyện không thích ứng.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy dẫn cậu bé đến cửa lớp học của cậu bé.
Lúc này bọn họ mới phát hiện lớp một cũng chỉ có mười ba học sinh một lớp, một lớp học rất nhỏ như vậy sẽ thuận tiện để các giáo viên chăm sóc cho mỗi một bé.
Duy Trạch so với đám nhóc lớn hơn cậu bé một hai tuổi này lộ ra chút nhỏ nhắn không ít, nhưng trên mặt của cậu bé vẫn trấn định và bình tĩnh, so với những người cùng tuổi thì đã vượt xa rất nhiều.
Sau khi Lê Đào mỉm cười gật đầu về phía Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy, liền nắm tay Duy Trạch đi vào phòng học.
Trước khi Duy Trạch bước vào còn quay đầu lại nhìn Hàn Khải Uy và Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương nhìn về phía cậu bé làm một động tác cố lên, sau đó vẫy vẫy tay.
Lúc này Duy Trạch mới ngoan ngoãn mà bước vào phòng học.
Động tác của Hàn Khải Uy cực kỳ tự nhiên mà nắm lấy tay Tô Dương Dương đi tới đi lui trong dãy hành lang.
Vóc dáng và gương mặt xuất sắc của hai người hấp dẫn ánh mắt của vô số mọi người.
Tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên người của bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cực kỳ hâm mộ.
Tô Dương Dương bắt chuyện hỏi: “Thổ hào, khi còn bé hoàn cảnh đi học của anh cũng như vậy hả?”
“Khi đó kiến trúc của trường học không an toàn và hoàn chỉnh giống như bây giờ, nhưng hẳn là so với hoàn cảnh khi còn bé của em thì tốt hơn nhiều.”
“Nếu như lúc nhỏ tôi có hoàn cảnh đi học tốt như vậy thì tốt biết bao, tôi chắc chắn bây giờ mình có thể biến thành một người cực kỳ lợi hại.”
“Em đã là thạc sĩ rồi, có lợi hại hơn nữa là em muốn thành tiến sĩ hoặc là trên tiến sĩ sao?”
“Vân Nhi không phải là tiến sĩ sao? Chắc chắn là loại cảm giác này rất tốt.”
“Mấy ngày nay cảm xúc của nó có chút thất thường, có thời gian thì em tâm sự với nó chút đi. Hiện tại tôi vừa xuất hiện trước mặt nó thì nó nhìn tôi chằm chằm y như là kẻ thù vậy đó.”
“Đó là khi phụ nữ mang thai thì tính làm mẹ sẽ bộc phát, chỉ cần có bất cứ người nào dám làm tổn thương con của em ấy, em ấy tuyệt đối sẽ liều mạng với người đó. Nếu như em ấy không nhìn anh giống như nhìn kẻ thù, vậy thì chuyện đó chỉ có thể là em ấy không yêu đứa bé này.”
“Nhưng nó thì ngược lại.”
Tô Dương Dương nhìn đồng hồ một chút, mở miệng nói: “Thời gian xin phép nghỉ với chủ nhiệm đã đến rồi, tôi phải trở về đi làm đây.”
...
Tô Dương Dương vừa mới tới văn phòng đã nhận được cuộc điện thoại vào khám gấp, vội vàng thay đổi quần áo liền chạy đến phòng giải phẫu.
Đây là một cuộc giải phẫu xương bị gãy nát.
Độ lớn của loại giải phẫu này cũng không lớn, nhưng cần phải cẩn thận, chăm chú vào một thời gian dài.
Làm xong cuộc giải phẫu này cũng đã đến hai giờ chiều, Tiểu Yên đã lấy cơm trưa cho Tô Dương Dương.
Thấy cô ra liền mang hộp cơm đến phòng giải khát làm nóng, rồi lại mang về giúp cho cô.
“Cảm ơn em nha Tiểu Yên.”
Tiểu Yên lại rót cho Tô Dương Dương một chén nước ấm để ở bên cạnh cô: “Chị Tô, hẳn là em nên cảm ơn chị. Ba mẹ em nói chuyện di chuyển đã được giải quyết ổn thỏa hết rồi, nếu không phải nhờ sự giúp đỡ của chị, chuyện này còn không biết biến thành trình độ như thế nào nữa.”
“Cũng không khoa trương như vậy đâu, chuyện này đã ầm ĩ như vậy, tổng giám đốc của Hàn thị rất nhanh cũng sẽ biết được, chị cũng không đem công lao này nhắm đến trên người chị. À đúng rồi, em đã xem sách chuyên ngành như thế nào rồi? Bệnh viện sắp bắt đầu cuộc thi nội bộ, nhìn xem em cà lơ phất phơ kia kìa, chị cũng thay em sốt ruột.”
Tiểu Yên lập tức bày ra khuôn mặt khổ não: “Em đã xem rồi, nhưng mà mỗi lần xem xong là quên hết. Nếu như em thi không đạt, vậy có phải là em sẽ bị sa thải hay không?”
“Liên tục ba năm đều thi không qua thì mới bị sa thải, nhưng năm thứ hai thi không qua nên áp lực tâm lý rất lớn. Cho nên chị hi vọng em có thể thi qua chỉ trong một lần, như vậy thì sau này em mới có thể đem tâm tư đặt lên kỹ thuật chuyên nghiệp.”
“Em cũng nghĩ như vậy.”
Tô Dương Dương suy nghĩ rồi lại nói: “Khoảng thời gian này em cứ đem toàn bộ sức lực đặt trên bài thi đi, chị sẽ xin với chủ nhiệm điều động thêm một người đến để gánh vác cùng với em.”
“Cảm ơn chị Tô.” Tiểu Yên thét chói tai xông lên phía trước hôn lên mặt Tô Dương Dương một cái thật kêu, sau đó lại giống như con chó con mà cọ xát mấy lần mới chịu buông ra.
Tô Dương Dương như đang sờ lấy chú chó cưng của mình, vuốt vuốt đầu của cô ấy: “Được rồi, nhanh đi làm việc đi, chị cũng đã vì em mà mở đèn xanh như thế này rồi mà em còn thi không qua, chị thật sự không biết nói làm sao luôn đó.”
“Em nhất định sẽ cố gắng mà.” Nói xong, Tiểu Yên còn nghịch ngợm giống như một đứa nhỏ, chạy nhanh như làn khói.
Tô Dương Dương bật cười, cúi đầu nhanh chóng ăn cơm.
...
Buổi chiều, tất cả nhân viên của bệnh viện đều được triệu tập để tham gia cuộc họp.
Viện trưởng tự mình chủ trì cuộc họp lần này.
“Gần đây virus Cảm H7N7 lại lan tràn, những bệnh nhân được chẩn đoán mắc đều đang được tiến hành cứu chữa trong các bệnh viện lớn, tình huống cũng không thể lạc quan.”
Câu này có nghĩa là các bệnh viện lớn sẽ nghênh đón các bệnh nhân lúc giờ cao điểm.
Cho dù là bộ phận chẩn bệnh hay khu nội trú đều phải sẵn sàng chuẩn bị kháng chiến với tuyến đầu virus cảm mạo.
Đồng thời thân là nhân viên y tế, bọn họ ngoại trừ công việc thì còn phải rút ra thời gian để ứng phó với đám người bệnh bị nhiễm virus cảm mạo.
Thời gian làm việc bình thường của bác sĩ là bảy tiếng rưỡi.
Bảy tiếng rưỡi này cũng chỉ là thời gian nhất định để bọn họ xử lý xong công việc, nếu như có khám gấp hoặc là tạm thời tăng thêm bệnh nhân thì sẽ kéo dài thời gian làm việc của bọn họ.
Bởi vậy công việc của bọn họ họ ngày nào cũng ít nhất là đến chín mười giờ, thậm chí càng ngày càng lâu.
Nghề nghiệp này của bọn họ cũng không có quy định ngày nghỉ như trong pháp định, lúc nào có bệnh nhân thì phải đi làm.
Những công việc khác trong xã hội thì thời gian làm việc mỗi tuần đều không vượt qua năm mươi sái tiếng đồng hồ.
Nhân viên y tế của bọn họ phải làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, có đôi khi một tuần phải làm việc từ chín mươi đến một trăm mười tiếng đồng hồ.