Cô Vợ Dễ Thương

Chương 90: Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là vợ chồng




Hàn Khải Uy đi đến bên giường ngồi xổm xuống, đưa tay chọc chọc gương mặt mềm mại của cô, cảm xúc mềm mại và ấm áp kia khiến anh yêu thích không muốn buông tay.

Cái cô gái nhỏ này có lúc cũng hoạt bát nhưng không hề có chút quan hệ gì với tính tình trẻ con, khi ở cùng nhau trong một thời gian dài, càng có thể cảm nhận được tính tình trẻ con của cô, che giấu không dễ dàng liền có thể lộ ra.

Hàn Khải Uy sờ sờ lên gương mặt ấm áp dễ chịu của cô, một lúc lâu xoay người ôm cả cô và chăn bông trên người lên.

Đang muốn thả cô lên giường, Tô Dương Dương liền mở mắt ra, khẽ nói: “Tôi biết là anh đã làm ra chuyện tốt gì mà, vậy mà ngày nào cũng nói xấu tôi!”

Hàn Khải Uy bị âm thanh đột nhiên phát ra của cô giật nảy cả mình, buông lỏng tay ra.

Cả người Tô Dương Dương và chăn bông đều bị ném trên mặt đất.

Mặc dù không đau, nhưng cô bị giật mình.

Cô bọc lấy chăn mền nhảy dựng lên, không ngờ lúc nhảy cũng không để ý đến điểm dừng chân, trực tiếp dẫm lên mu bàn chân của Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy đau đến hít vào một hơi.

Tô Dương Dương nghe được âm thanh hút khí, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, muốn lui ra phía sau miễn cho lại dẫm đến chân của anh ấy.

Kết quả càng gấp gáp càng xảy ra sai lầm, lúc lui ra phía sau đã bị vấp phải chăn mền ở dưới chân, cả người không khống chế nỗi phương hướng mà ngã về phía của Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy vô thức đưa tay ra ôm lấy cô gái nhỏ được bọc tròn vo này, hai người đều ngã xuống đất.

Lúc ngã ở trên thảm, Hàn Khải Uy trừng mắt nhìn hoa văn đơn giản trên trần nhà.

Anh ấy có làm thế nào cũng không hiểu tại sao lúc ở cùng với cô gái nhỏ này thì mình lại ngu ngốc như vậy chứ?

Tô Dương Dương chôn mặt mình vào chăn bông ở trước ngực Hàn Khải Uy, không dám ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Khải Uy.

Lần này thật sự quá mất mặt rồi!

Cô thật tình không còn mặt mũi nào để nhìn Hàn Khải Uy nữa.

Vừa nghĩ đến ánh mắt như cười mà không phải cười của anh ấy, cô đã cảm thấy cuộc sống không tốt đẹp gì rồi.

Sao cô chỉ toàn mất mặt khi ở đứng trước mặt Hàn Khải Uy thôi vậy?

Đầu óc Hàn Khải Uy trống rỗng trong chốc lát, thấy cô gái nhỏ ở trên người mình không hề có ý muốn đứng dậy.

Anh ấy đưa tay vỗ vỗ vào một chỗ không biết là mông hay là lưng của cô, buồn cười nói: “Mất mặt rồi hả?”

“Có thể đừng nói toạc ra như vậy được không hả?” Tô Dương Dương buồn buồn nói, gương mặt càng nóng hơn.

“Mau đứng dậy đi, em cứ muốn ngây ngốc một đêm như vậy hả? Tôi còn đang không vui vẻ gì đó.”

Tô Dương Dương giãy dụa trong chăn bông muốn ngồi dậy, bởi vì nguyên nhân ngã xuống cùng với chăn, cho nên đứng lên có cảm giác bó tay bó chân, làm thế nào cũng không đứng dậy được.

Mà càng không đứng dậy được cô càng thấy gấp, hung hăng cọ tới cọ lui trên người của Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy cắn răng, giọng nói như đang đè nén: “Đừng có nhúc nhích.”

Tô Dương Dương ngước gương mặt nóng đến dọa người lên, vô tội nhìn về phía Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy bị gương mặt đỏ bừng và ánh mắt lấp lánh của cô làm cho thỏa mãn từ đáy lòng, trong lòng lại khẽ nguyền rủa một tiếng: “Em ngoan ngoãn ngồi im đi, đừng có lộn xộn.”

“Ừm ừm.” Tô Dương Dương gật gật đầu, cách một lớp chăn bông cũng có thể cảm nhận được thân thể của Hàn Khải Uy xảy ra chút biến hóa, dọa đến cô không dám cử động nữa.

Hàn Khải Uy thử ngồi dậy một lần nữa, ôm cả người cô cùng với chăn bông thả lên giường, sau đó xoay người đi về hướng nhà tắm.

Tô Dương Dương trừng mắt nhìn: “Thổ hào, thật sự xin lỗi nha.”

“Muốn giúp tôi dập lửa à?”

“Không muốn.” Tô Dương Dương nói xong lập tức kéo chăn bao bọc mình thật chặt chẽ.

Hàn Khải Uy buồn cười nhìn động tác của cô, sau đó bước vào nhà tắm xối nước lạnh.

Tô Dương Dương nghe được âm thanh đóng cửa lại mới ló đầu ra.

Tô Dương Dương vừa nghĩ đến tình cảnh vừa xấu hổ vừa mập mờ lúc nãy, trên mặt liền đỏ rực.

Qua một hồi lâu, cửa nhà tắm mới được mở ra.

Tô Dương Dương vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Hàn Khải Uy đi đến bên giường, buồn cười nhìn cô, nói: “Đừng có giả bộ nữa, có chuyện muốn thương lượng với em.”

Tô Dương Dương âm thầm giật cả mình, nhanh chóng mở mắt ra, sợ Hàn Khải Uy nói ra quan hệ giữa hai người bọn họ.

Hàn Khải Uy nhìn cô khẩn trương như con nai nhỏ, cố ý nói: “Em nói xem, chúng ta hẳn là nên tiến thêm một bước làm chút chuyện gì đó không, không phải là giấy chứng nhận kết hôn đều nhận rồi ư, hai bản chứng nhận đó cộng lại ít nhiều gì cũng hết sáu mươi ngàn rồi đó.”

Tô Dương Dương một bộ dạng ngốc lăng nhìn về phía anh ấy: “Là một tên thổ hào, anh ngay cả sau mươi nghìn này mà cũng để ý hả, cảm thấy có thích hợp không?”

“Vậy là em chưa từng nhìn thấy thổ hào keo kiệt rồi?”

Da mặt Tô Dương Dương kéo căng ra: “Trong ví của tôi có tiền, trả cho anh đó.”

“Tôi chỉ muốn em.”

Tô Dương Dương liếc mắt nhìn anh ấy, trong mắt trắng đen rõ ràng, vào lúc này lại cực kỳ linh động, khiến cả người cô nổi bật càng thêm có sức sống, cô ấy khẽ nói: “Tôi từ chối.”

Thân thể Hàn Khải Uy nghiêng về phía trước vuốt vuốt mái tóc xù trên đầu của cô: “Thôi được rồi, không chọc ghẹo em nữa, tôi muốn nói đến chuyện cho Duy Trạch đi học.”

Tô Dương Dương âm thầm nhẹ nhàng thở ra: “Anh đã nói với con chưa?”

“Rồi, thằng bé cũng không hề ghét bỏ trường học như trước kia.”

“Cho con vào trường học bình thường hay là trường học quý tộc?”

“Chương trình của trường học quý tộc chuyên nghiệp hơn một chút, học sinh ít giáo viên nhiều, tương đối thích hợp với thằng bé.”

Tô Dương Dương gật gật đầu: “Những nội dung mà thằng bé đã được học, có rất nhiều trường học bình thường cũng chưa dạy, để thằng bé học cùng với mấy đứa nhỏ cùng tuổi những kiến thức mà thằng bé đã sớm nắm vững kia, quả thật có chút lãng phí thời gian.”

“Không sai. Ở Cái tuổi này thằng bé vốn không có tính kiên nhẫn gì, nếu lại để cho thằng bé cả ngày cứ học những nội dung đã được lặp đi lặp lại, rất dễ dàng khiến thằng bé mất đi kiên nhẫn, không phối hợp với giáo viên dạy học. Mấy ngày nay tôi đã trao đổi với giáo viên ở bên trường kia, quyết định để thằng bé lên lớp một.”

“Năm tuổi đã học lớp một?”

“Ừ, trình độ của Duy Trạch không có bất kỳ vấn đề gì. Mặt khác, giáo viên kia cũng là một người cực kỳ nổi tiếng với lớp nhỏ, có hơn ba mươi năm kinh nghiệm dạy học, ở mấy phương diện này thì chị ta rất chuyên nghiệp, cũng có khả năng tương tác với học sinh.”

“Duy Trạch đã gặp qua chưa?”

“Ngày mai là cuối tuần, dự định sẽ để con với em đến gặp một chút.”

“Được rồi.”

Hàn Khải Uy nhìn gương mặt xinh xắn của cô, ngũ quan trên mặt khiến người khác yêu thương, đưa tay sờ sờ mặt của cô.

Tô Dương Dương ngây người nhìn anh ấy, không biết nên lộ ra biểu cảm gì.

Hàn Khải Uy thu tay lại nói: “Không có em, Duy Trạch không thể nào đáp ứng việc đi học nhanh như vậy.”

Tô Dương Dương cười hắc hắc hai tiếng: “Ai kêu tôi là người người gặp đã yêu, hoa gặp hoa nở cơ chứ.”

...

Hôm sau.

Tô Dương Dương dậy thật sớm cùng Bánh Xe với Duy Trạch chạy hai vòng ở xung quanh biệt thự, nhìn cây xanh buổi sáng tươi tốt, tâm trạng cực kỳ thoải mái.

Cô đặc biệt không có hình tượng mà duỗi lưng một cái, Duy Trạch cũng học theo bộ dáng của cô, vươn tay ra duỗi lưng một cái.

Tô Dương Dương mỉm cười chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Con trai à, đợi lát nữa gặp giáo viên rồi, có lo lắng không?”

Duy Trạch lắc đầu.

“Nhưng mà mẹ rất lo lắng nha, mẹ thật sự rất lo lắng, sợ con sẽ bị các bạn nữ trong lớp bắt cóc.”

“Sẽ không đâu ạ.” Duy Trạch nhẹ giọng nói.

Trong lòng còn âm thầm bổ sung thêm, loại sinh vật gọi là con gái này, con cũng chỉ thích mẹ thôi.

Tô Dương Dương nghe thấy thằng bé nói chuyện, hai mắt cười thành vầng trăng lưỡi liềm, nắm bàn tay nhỏ của cậu bé đi theo Bánh Xe cùng nhau vào biệt thự.

Hàn Khải Uy đã thay xong bộ đồ tây ngồi trước bàn ăn, đang xem báo cáo về kinh tế và tài chính.

Tô Dương Dương nhéo nhéo bàn tay của Duy Trạch: “Chào hỏi với ba đi.”

Duy Trạch ngoan ngoãn kêu lên: “Ba, chào buổi sáng.”

“Chào con. Đi rửa mặt đi, rồi đến dùng cơm.”

Một lớn một nhỏ ngoan ngoãn đi vào phòng bếp rửa mặt, ngồi lên chỗ ngồi mà anh đã phân sẵn, ăn những món ăn phong phú kia như gió cuốn.

Hàn Khải Uy im lặng nhìn một lớn một nhỏ này, phát hiện động tác ăn cơm của hai người càng lúc càng giống nhau.

Anh thật sự sợ một đại ăn hàng sẽ dẫn theo một tiểu ăn hàng khác nữa.