Mười phút sau, Tô Dương Dương lái một chiếc POLO nhỏ, mang theo Tiểu Bảo và Bánh Xe đến Đại học Nam Phong dạo.
Sau khi tốt nghiệp, mỗi năm Tô Dương Dương đều đến trường để đi dạo, lúc cô còn ở trường cũng là một nhân vật lớn đó.
Xe của cô vừa xuất hiện là chú bảo vệ liền để cô vào.
Cô đậu xe ở bãi đậu xe công cộng, sau đó dắt theo Tiểu Bảo xuống xe.
Còn Tiểu Bảo thì dắt theo Bánh Xe.
Một lớn một bé và một chó thong thả đi dạo trên con đường rợp bóng cây.
Tô Dương Dương vừa đi vừa nói: “Đây chính là nơi mà mami học Đại học và nghiên cứu sinh, mẹ có quen rất nhiều bạn bè và giáo viên ở đây, lãnh đạo hiện giờ của mẹ cũng là nhờ giáo viên hướng dẫn khi mẹ còn thực tập sinh nên mẹ mới biết đó. Lần đầu tiên khi mẹ gặp chủ nhiệm, mẹ còn làm một trò cười trước mặt ông ấy nữa. Ổng là một ông già vừa lùn vừa nhỏ con, ăn mặc thì rách nát, xách theo một chiếc túi cũng rách nát đi tản bộ ở trong trường, mẹ còn tưởng ông ấy là người nhặt rác nữa kìa, thế là mẹ kêu ông ấy đợi ở dưới lầu ký túc xá đợi mẹ, mẹ đem sách cũ, bình nước khoáng và các thứ xuống cho ông ấy, để ông ấy đi bán. Kết quả là lúc mẹ chạy đến trường, nhìn thấy ông ấy và thấy hướng dẫn cùng bước vào. Lúc đó mẹ chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống thôi, nhưng cái ông già đó đâu có tha cho mẹ, mỗi lần tới trường dạy học là lại cười mẹ, gặp câu hỏi gì mà người khác không biết là liền kêu mẹ đứng lên hứng đạn.”
Tiểu Bảo nhìn cô với đôi mắt đen lay láy, rất thích nghe cô kể những chuyện này.
“Lúc đầu mẹ bực ông ấy chết đi được, thấy ông ấy là đi đường vòng. Sau này cũng hết cách chỉ có thể làm học trò của ông ấy. Mấy năm nay, ông ấy rất chiếu cố mẹ trong công việc, gây ra chuyện gì là ông ấy cũng đứng sau giúp mẹ thu dọn tàn cục, để mẹ có thể yên tâm nâng cao kỹ thuật của mình, không cần lo có ai gây khó dễ cho mẹ.” Tô Dương Dương mỉm cười: “Con trai, con có muốn đi học không?”
Tiểu Bảo suy nghĩ một lát, rồi gật đầu.
“Một mặt mẹ rất hy vọng con có thể đến trường, một mặt lại lo con trai của mình đáng yêu quá, lỡ như đến trường mẫu giáo lại mang về một đứa con dâu cho mẹ thì sao.”
Tiểu Bảo: “...”
**
Sau khi Hàn Khải Uy tan ca, anh lái xe đến khu phố ẩm thực của Đại học Nam Phong.
Lúc này, đúng lúc là giờ ăn tối.
Con phố ăn uống vốn không rộng lúc này đã đông đến tấp nập người.
Nhưng anh vẫn nhìn thấy một lớn một nhỏ và một chó ở kia.
Bọn họ đang ngồi ở một chiếc bàn không lớn, trên bàn chất một đống dĩa, thịt nướng và que tre, người và chó đều ăn đến không biết trời đất.
Sự xuất hiện của Hàn Khải Uy đã thu hút mọi ánh nhìn trên phố ẩm thực.
Nhiều cô gái đã lấy điện thoại ra để chụp ảnh Hàn Khải Uy, đôi mắt của họ như tự động biến thành hình trái tim vậy, họ si mê nhìn người đàn ông như bước ra từ trong tiểu thuyết, muốn xem thử xem người đàn ông này đến để tìm người hay là để mua đồ.
Tô Dương Dương đang ăn và ăn, đột nhiên cô cảm thấy xung quanh dường như yên tĩnh lại, và ánh sáng trên đầu cô cũng bị chặn lại.
Cô khó hiểu ngước đầu lên, khuôn mặt thanh nhã và đẹp trai của Hàn Khải Uy xuất hiện trước mắt cô.
“Thổ hào, anh đến rồi.”
Hàn Khải Uy rút một tờ khăn giấy trên bàn để giúp người phụ nữ lau đi vệt nước sốt dính bên khóe miệng cô.
Tô Dương Dương sững sờ để mặc anh lau cho mình, hai bờ má cô đã có chút nóng bừng.
Đôi mắt trong veo nhìn khuôn mặt đang ở khoảng cách rất gần của Hàn Khải Uy.
Cô thật không hiểu, tại sao thổ hào nhà cô lại có thể mặc một bộ đồ chỉ có hai màu trắng đen đơn giản nhưng lại đẹp đến thế, rõ ràng là hai màu rất là đơn điệu mà.
Những người đàn ông khác mặc lên thì giống như là đi bán bảo hiểm vậy, nhưng anh mặc thì lại trông rất sang trọng.
Tiểu Bảo dừng động tác ăn thịt dê xiên lại, bé cầm một xiên thịt bò viên làm bằng tay đến bên miệng của Hàn Khải Uy, rồi hỏi một cách không hề do dự: “Ba, ba ăn không?”
Động tác lau miệng Tô Dương Dương của Hàn Khải Uy chợt khựng lại, anh kinh ngạc nhìn qua Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo cũng bị chính mình làm cho kinh ngạc, miếng thịt nướng trong miệng cũng quên mất là phải nhai.
Tô Dương Dương mỉm cười, xoa xoa đầu Tiểu Bảo: “Con trai, lần sau làm phiền con kêu mami nữa, hai lần con đều gọi ba, mẹ đau lòng lắm đó.”
Tiểu Bảo gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ có chút lúng túng.
Thấy một nhà ba người không ai động đậy, Bánh Xe chỉ lặng lặng ăn hết một dĩa xúc xích nướng.
Sự tương tác của một nhà ba người của họ cũng khiến cho trái tim của các cô gái xung quanh tan ná rồi.
Đậu xanh, một người đàn ông đẹp trai như vậy mà đã kết hôn rồi, còn có con nữa.
Nhìn bọn họ thân mật như vậy, rõ ràng là không thể ly hôn trong thời gian ngắn aaaa.
Vừa mới được mơ mộng mà đã bị đả kích rồi, thật là đau lòng quá.
**
Sau khi ăn thịt nướng, Tô Dương Dương lại đưa Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo đến thăm cảnh đêm của Đại học Nam Phong.
Sau đó mới về nhà.
Tiểu Bảo hiếm khi ra ngoài chơi lâu như vậy nên vừa lên xe là đã ngủ thiếp đi trong lòng của Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương thấp giọng nói với Hàn Khải Uy: “Thổ hào, hôm nay em có nói chuyện với Tiểu Bảo về chuyện đi học, nó cũng có ý muốn đi, chúng ta có nên cố gắng tập trung vào phương diện này không?”
“Nó tốt hơn trước đây rất nhiều rồi, đây là công lao của em.”
“Là do bản thân Tiểu Bảo vừa thông minh lại dễ thương. Trước đây anh lo lắng lắm đúng không?”
“Ừm. Phần lớn người tự kỷ không chịu giao tiếp với người khác mà chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng họ. Về lâu về dài thì sẽ mất đi năng lực ngôn ngữ và giao tiếp, trở thành người tự kỷ chân chính. Em là bác sĩ, chắc em cũng đã nhìn thấy không ít bi kịch của người tự kỷ với người nhà của mình rồi nhỉ, đây là điều anh không thể chấp nhận được, anh cũng không muốn nhà họ Hàn có một người bị bệnh tự kỷ chân chính.”
Tô Dương Dương đương nhiên là hiểu những sự đau khổ mà chứng bệnh tự kỷ đem đến cho người bệnh và gia đình của họ.
Trong nhà mà có một người bị bệnh tự kỷ thì chả khác nào là đang giấu một quả bom hẹn giờ cả, gia đình đó cũng sẽ không có hạnh phúc.
Tất cả mọi người đều chỉ xoay quanh người bị bệnh tự kỷ đó, căn bản không có ngày nào là được thả lỏng cả.
Điển hình của một người tự kỷ chính là từ chối giao tiếp, từ chối học hỏi hoặc từ chối nhận bất kỳ thông tin nào, họ có vũ trụ nhỏ của riêng mình và một bộ quy tắc ứng xử của riêng họ.
Trong giai đoạn đầu của bệnh tự kỷ, giao tiếp đơn giản vẫn có thể được thực hiện, nhưng não sẽ có mức độ bị ảnh hưởng khác nhau theo thời gian và năm giác quan sẽ bị thoái hóa.
Nhiều người mắc chứng tự kỷ cho dù có bị bỏng hoặc bị thương do điện giật cũng đều không có phản ứng, đại tiểu tiện cũng không biết, không có cảm giác gì về sự dơ bẩn.
Câu chuyện về người cha giết con gái tự kỷ được đề cập trong bản tin vài ngày trước là mối quan hệ điển hình nhất giữa bệnh nhân tự kỷ và gia đình họ.
Tô Dương Dương không thể tưởng tượng được lúc Tiểu Bảo bị mắc chứng bệnh này, Hàn Khải Uy đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết mới có thể khiến bé dùng chữ để giao tiếp, hơn nữa còn có thể giúp bé học được những kiến thức và chữ viết mà những đứa trẻ khỏe mạnh đồng trang lứa khác không thể nào học nổi.
Thấy Tô Dương Dương không nói chuyện, Hàn Khải Uy nói tiếp: “Tôi nghĩ một trong những nguyên nhân khiến Tiểu Bảo nói chuyện là do em rất thích kêu tên của người khác, điều này rất dễ khiến người ta học theo. Ví dụ trước đây tôi rất ít khi xưng hô người khác khi nói chuyện, ngoại trừ những lúc phát hỏa, nhưng thông qua cách giao tiếp của em tôi cũng bất tri bất giác học được. Hai lần Tiểu Bảo nói chuyện đều là gọi tên trước.”
“Thổ hào, tôi thật may mắn khi có thói quen này.”
“Đây là may mắn của tôi và Tiểu Bảo.”
Tô Dương Dương nở lên một nụ cười xán lạn, bàn tay cô cũng bất giác ôm Tiểu Bảo chặt hơn.
**
Tô Dương Dương mang một túi đồ ăn vặt và bữa sáng vào văn phòng.
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Tô Dương Dương, Tiểu Yên liền hỏi: “Chị Tô, chị đi đường nhặt được tiền sao?”