Cô Vợ Dễ Thương

Chương 82: Tôi cũng đâu phải thánh mẫu




“Thật ra tôi vẫn có chút khó hiểu về chuyện này.”

“Là chuyện gì?”

“Anh không thấy lạ sao? Tại sao tôi bị bắt cóc lâu như vậy nhưng không có bị thương? Với sự căm hận mà Dạ Thiển đối với tôi, cho dù cô ta không có muốn giết chết tôi đi nữa thì cô ta cũng sẽ nghĩ cách cho tôi nếm chút khổ sở. Nhưng trên thực tế, ngoại trừ ăn vài cái tát thì tôi không bị ngược đãi nào khác nữa.”

“Em nghi ngờ còn người nào khác sao?”

“Ừm. Tôi nghĩ chuyện này không chỉ có Dạ Thiển, cũng có thể là do Dạ Thiển bị uy hiếp hoặc là có người xúi giục cô ta làm như vậy. Lúc tôi nói chuyện với Dạ Thiển, phát hiện cảm xúc của cô ta rất dễ bị làm xao động. Trước đó cô ta gặp tôi, cảm xúc rất là kích động, nhưng sau khi nói vài lời an ủi cô ta, cô ta lại bình tĩnh trở lại. Tôi nghi liệu cô ta có phải có vấn đề gì không, có khi nào là vì chia tay với Chung Tấn Duy nên bị mắc chứng trầm cảm?”

“Về vấn đề này, tôi sẽ bảo người ở đồn cảnh sát tập trung quan sát.”

Tô Dương Dương gật đầu: “Một cô gái tốt sao lại tự ép mình thành như vậy chứ.”

“Em muốn tôi tha cho cô ta?”

“Tôi cũng đâu phải Thánh mẫu, cô ta vừa uy hiếp đến tính mạng của tôi, con người tôi không tốt đến nỗi nói tình nói lý với cô ta. Nếu như người nhà cô ta làm ra chứng cứ cô ta có bệnh tâm thần, sau này cô ta mà giết tôi vậy tôi chết oan uổng rồi. Tôi chỉ đơn giản là cảm thán một chút thôi.”

“Em chỉ coi tôi như một vật trang trí thôi sao?”

“Cũng phải, tôi quên mất mình đã gả cho một người đàn ông có quyền có thế nhất thành phố Thương này rồi. Thổ hào, chưa có phút giây nào mà tôi cảm thấy may mắn khi được gặp anh như vậy, nếu như không phải Dạ Thiển kiêng dè anh thì tôi đã mất mạng từ lâu rồi.”

Hàn Khải Uy vuốt ve khuôn mặt nhỏ trắng bệch tiều tụy của cô: “Ngủ đi, bây giờ đang ở nhà, không ai có thể làm hại em.”

Tô Dương Dương ngáp vài cái sau đó cuộn vào trong chăn như một đứa con nít.

Hàn Khải Uy bưng chén dĩa xuống lầu, rồi gọi điện thoại cho cục trưởng của phân cục cảnh sát xử lý chuyện này.

**

Tô Dương Dương ngủ một giấc đến 10 sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy cô cảm thấy mình đã thoải mái hơn nhiều rồi.

Ngoại trừ khuôn mặt có chút sưng húp thì tinh thần cũng khá tốt.

Tiểu Bảo và Bánh Xe vừa nhìn thấy cô xuống lầu thì liền xông tới.

Tiểu Bảo giơ máy tính bảng đến trước mặt cô: “Mẹ lại làm ca đêm rồi hả?”

Có thể đoán được là do Hàn Khải Uy sợ Tiểu Bảo lo lắng nên đã nói cô đi làm ca đêm rồi.

Tô Dương Dương đưa tay vuốt ve khuôn mặt bánh bao của bé: “Đúng vậy, đúng lúc lại đến ca trực của mẹ. Bảo bối, con có nhớ mẹ không? Mẹ nhớ con lắm đó.”

Tiểu Bảo đỏ mặt gật đầu.

Tô Dương Dương mỉm cười rồi hôn vài cái lên mặt bé, sau đó mới lưu luyến buông bé ra: “Ba con đâu? Đi làm rồi hả?”

Tiểu Bảo tiếp tục gật đầu.

“Vậy được rồi, chúng ta cùng đưa Bánh Xe qua nhà bà ngoại ăn chực nha.”

Tiểu Bảo lo lắng nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, bé viết lên máy tính bảng: “Sắc mặt mẹ rất xấu, ba nói mẹ phải nghỉ ngơi thiệt nhiều.”

“Chỉ cần nhìn thấy con là tinh thần của mẹ tốt hơn nhiều rồi.”

Tô Dương Dương buông Tiểu Bảo ra rồi qua loa ăn chút đồ, sau đó lên lầu thay quần áo.

Lúc gần lái xe đến nhà thì nhận được điện thoại của Hàn Vân Nhi.

Tô Dương Dương dừng xe ở bên đường rồi nhấc máy nghe: “Bà cô của tôi, cô có dặn dò gì?”

“Chị dâu, chị vẫn ổn chứ?”

“Chị không sao, bây giờ chị đang đưa Tiểu Bảo với Bánh Xe về nhà mẹ, em có muốn qua nếm thử tay nghề của mẹ chị không? Tay nghề của bà ấy giỏi lắm đó.”

“Chị nói như vậy thì em cũng không khách sáo nữa, chị nói địa chỉ nhà chị đi.”

Tô Dương Dương nói địa chỉ nhà mình một cách tỉ mỉ.

Hàn Vân Nhi chắc là đang tra bản đồ ở bên kia, qua một lúc cô ấy mới nói: “Em ở cách nhà chị không xa, khoảng 10 phút lái xe.”

“Bên chị cũng cỡ đó, chúng ta gặp nhau ở trước cửa tiểu khu, sau đó em đi theo xe chị vào.”

“Được.”

**

Lưu Mộc Miên không ngờ Tô Dương Dương lại đưa Hàn Vân Nhi đến, nên vô cùng kinh hỉ.

Hàn Vân Nhi đưa hộp quà cho Lưu Mộc Miên: “Dì à thật ngại quá, bây giờ mới gặp được dì. Chị dâu hay nói với con tay nghề nấu ăn của dì rất giỏi, đặc biệt là làm bánh kem còn ngon hơn ở ngoài tiệm nữa, cho nên con đành mặt dày không mời mà đến đây.”

“Con bé này, đều là người một nhà cả, đừng khách sáo như vậy. Ba đứa mau qua ghế sofa ngồi đi, rất nhanh sẽ có ăn thôi.”

“Có cần con giúp gì không ạ?”

“Không cần không cần, chị dâu con về nhà cũng vô công rỗi nghề thôi, mấy đứa cứ yên tâm xem TV được rồi.”

Tô Dương Dương cũng nói: “Lần đầu tiên em đến nhà nên được hưởng đãi ngộ cho khách, lần sau là phải vào bếp giống như ba Tiểu Bảo đó nha.”

“Anh hai được đãi ngộ tốt như vậy ạ.”

“Ừm, anh ấy còn chưa quen mà đã bị bắt vào nhà bếp rồi đó.”

Hàn Vân Nhi bật cười: “Vậy thì em phải quý trọng đãi ngộ cho khách này rồi.”

Tiểu Bảo và Bánh Xe vô cùng tự nhiên vào phòng khách xem TV, Tô Dương Dương thì đưa Hàn Vân Nhi đi tham quan xung quanh nhà một chút, sau đó đi tới nhà bếp giúp đỡ tí việc, thực tế là cho bà Lưu Mộc Miên cơ hội quan tâm cô.

Quả nhiên, cô vừa vào nhà bếp là Lưu Mộc Miên liền hỏi: “Con không sao chứ?”

“Con không sao, để ba mẹ lo lắng rồi, con xin lỗi.”

“Lúc biết con mất tích, mẹ suýt chút nữa là sợ chết khiếp rồi. Người phụ nữ đó sao lại không có mắt như vậy chứ, vậy mà lại dám bắt cóc con.”

“Cụ thể thì con cũng không rõ, bên cảnh sát đã can thiệp điều tra rồi, mẹ đừng nghĩ lung tung nữa, con sẽ cẩn thận mà, đảm bảo sẽ không có lần sau đâu.”

Lưu Mộc Miên nhìn miếng băng gạt trên tay cô: “Thật chả hiểu trong đầu người phụ nữ đó chứa cái gì nữa, đúng là tự tìm đường chết.”

Tô Dương Dương ôm lấy vai của Lưu Mộc Miên, nhẹ nhàng lắc lắc: “Con gái mẹ là ai chứ, đã chiến đấu với bệnh nhân, mắng nhau với người nhà họ, còn đánh hội đồng nữa. Con không làm hại đến họ là đã không tệ lắm rồi, người khác làm sao mà hại được con.”

“Con bớt lảm nhảm đi.”

“Con nói sự thật mà, con ưu tú như vậy, muốn khiêm tốn cũng không được.”

Lưu Mộc Miên chịu không nổi nữa nên tống cổ Tô Dương Dương ra ngoài.

Tô Dương Dương đành rảnh rỗi đưa Hàn Vân Nhi lên lầu: “Nhà chị có phòng trống, nếu em không có chuyện gì thì tối nay ở cùng với chị và Tiểu Bảo ở đây đi, anh hai em tối nay cũng sẽ tới.”

Hàn Vân Nhi đưa mắt nhìn mấy căn phòng trên lầu, trang trí tuy đơn giản nhưng rất là ấm cúng: “Chị dâu, chị thật hạnh phúc.”

“Hả? Kém hơn nhà em nhiều mà.”

“Mẹ em không có dịu dàng như dì.”

“Đây là đang nói xấu mẹ chồng của chị sao?”

Hàn Vân Nhi cười phì: “Chị dâu, chị thật là thú vị, vậy tối nay em sẽ mặt dày ở đây.”

“Ở đi, muốn ở bao lâu ở bấy lâu.”

**

Tô Dương Dương nghỉ ngơi ở nhà một ngày, ngày hôm sau đã lái xe đi làm.

Tiểu Yên tưởng cô chỉ bị cảm lại nên quan tâm vài câu là liền đi bận việc rồi.

Tô Dương Dương xách theo đồ ăn sáng đến văn phòng của chủ nhiệm.

Chủ nhiệm đánh giá trên dưới người Tô Dương Dương, thấy cô không bị thương nên cũng yên tâm trở lại.

Tô Dương Dương đặt bánh kem và sữa chua mà mẹ cô làm lên bàn của chủ nhiệm: “Chủ nhiệm, xin lỗi, khiến thầy lo lắng rồi.”

“Sao tôi lại có một đứa học trò suốt ngày gặp rắc rối như em chứ?” Chủ nhiệm đưa khuôn mặt khổ sở nhìn Tô Dương Dương.

“Do mị lực quá lớn, em cũng hết cách.” Tô Dương Dương mỉm cười hi hi, sau đó nghiêm túc nói: “Cảm ơn chủ nhiệm đã kịp thời phát hiện, chứ nếu không bây giờ em đã thành quỷ sai rồi.”