Cô Vợ Dễ Thương

Chương 76: Hãy tin tôi, cô nhất định gặp được người tốt




"Chị dâu, tôi rất thích cách làm của chị, nhưng giữa tôi và anh ấy không đơn giản như chị nghĩ. Tôi đã quyết định, hi vọng chị có thể giúp tôi giữ bí mật.”

Tô Dương Dương nhìn dáng vẻ kiên quyết của cô như vậy, cũng không dễ thuyết phục: “Nếu cô đã quyết định, tôi cũng không nên nói thêm nữa, cần tôi giúp đỡ gì, cô cứ nói.”

"Cám ơn chị dâu, tôi thật sự hi vọng có thể quen biết chị sớm một chút, như vậy có lẽ tôi đã không chọc đến người đàn ông kia.”

Tô Dương Dương bật cười: "Bây giờ biết tôi cũng chưa muộn, hãy tin tôi, cô nhất định sẽ gặp được người tốt!”

"Tại sao?"

"Bởi vì bản thân cô chính là người tốt, nếu không có cô, tôi cũng không thể dễ dàng hòa nhập vào gia đình cô như vậy.”

"Chị nói vậy, tôi cũng không phản đối.”

"Thời gian không còn sớm, cô về nghỉ ngơi đi."

"Tạm biệt chị dâu.”

"Tạm biệt."

Sau khi Hàn Vân Nhi rời đi, Tô Dương Dương nghĩ đến việc Hàn Vân Nhi giữ lại đứa trẻ, vẫn cảm thấy quá mạo hiểm.

**

Thời gian nghỉ tết âm lịch rất nhanh liền kết thúc, Tiểu Yên cũng trở lại làm việc, mang đến cho Tô Dương Dương rất nhiều đặc sản địa phương.

Chủ nhiệm Khoa phụ sản gọi điện thoại hỏi Tô Dương Dương và Diệp Nhạc Vân về tình hình gần đây của bọn họ.

Lúc này Tô Dương Dương mới nhớ tới việc cô gọi điện thoại cho Diệp Nhạc Vân để chúc tết, cô ấy cũng không nghe máy.

Gửi tin nhắn chúc tết, cô ấy cũng không trả lời.

Sau khi Tô Dương Dương tan ca, cảm thấy không yên tâm liền lái xe đến căn phòng mà Diệp Nhạc Vân đang thuê trọ.

Diệp Nhạc Vân thuê phòng ở cách bệnh viện một quãng không xa.

Chỗ đó là thôn Thành Trung, hầu như người dân đều tự xây nhà trên nền đất của mình.

Vì vậy cảnh vật xung quanh tương đối ồn ào, những người lui tới cũng là những thành phần rất phức tạp.

Với thu nhập của Diệp Nhạc Vân, hoàn toàn có thể chuyển đến một nơi tốt hơn, nhưng cô ấy vẫn luôn ở chỗ này.

Tô Dương Dương dừng ở dưới lầu, sau đó đi lên cầu thang dựa vào ánh sáng lờ mờ.

Đi đến một cánh cửa sắt đã cũ nhưng được lau rất sạch sẽ, gõ cửa một cái: “Nhạc Vân, Nhạc Vân, cậu có ở trong đó không?”

Bên trong hoàn toàn không có động tĩnh.

Tô Dương Dương gõ cửa mấy lần, vẫn như vậy.

Cô trở lại trong xe, ngửa đầu nhìn cửa số phòng của Diệp Nhạc Vân, thấy chiếc áo khoác dê nhung mà cô đã mua cho Diệp Nhạc Vân treo ở ban công.

Cô lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Diệp Nhạc Vân, lại thấy điện thoại đã tắt máy.

Tô Dương Dương suy nghĩ một lát, nhớ lại số điện thoại của em trai Diệp Nhạc Vân, sau đó gọi tới.

Điện thoại rất nhanh liền kết nối được, một giọng nam trẻ tuổi nghe có vẻ đang tức giận vang lên: “Alo.”

"Nhược Cường, xin chào, tôi là bạn của Nhạc Vân, cậu có biết Nhạc Vân ở đâu không?”

"Chết rồi!" Diệp Nhược Cường nói xong cúp luôn điện thoại.

Tô Dương Dương nghe âm thanh báo bận trong điện thoại, lửa giận bùng bùng bốc lên trong đầu, cô lại gọi đến số điện thoại kia một lần nữa.

"Rốt cuộc cô có thôi đi không, tôi đã nói với cô là Diệp Nhạc Vân chết rồi, cô còn gọi cái gì mà gọi? Cẩn thận đến cả cô tôi cũng giết luôn bây giờ.”

"Ranh con, cậu đắc chí cái rắm, nếu thật sự chị gái cậu đã chết, cậu còn dám phách lối sao? Tôi không có thời gian nói nhảm với cậu, chị của cậu đang ở đâu? Mau nói ra, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ báo cảnh sát nói là do cậu hại.”

Diệp Nhược Cường bắt nạt Diệp Nhạc Vân đã thành thói quen, nghĩ rằng bạn của Diệp Nhạc Vân cũng giống như con người cô ấy, dáng vẻ kiêu ngạo lập tức giảm xuống: “Tôi không biết, đêm ba mươi tết đã bỏ đi.”

"Đi thế nào? Các người đã làm gì cô ấy?”

"Cô không hỏi xem chị ta đã làm gì? Tìm một người đàn ông có tiền bao nuôi, trở về liền than nghèo kể khổ với chúng tôi!”

"Chết tiệt, miệng cậu sạch sẽ một chút đi, cô ấy là chị gái cậu.”

"Nếu không có người đàn ông nào bao nuôi, chị ta sẽ có bộ quần áo đắt như vậy sao? Bạn gái tôi nói chiếc áo khoác kia cũng gần mười lăm triệu, ba mẹ tôi để chị ta chi một chút tiền mua cho tôi một căn hộ, chị ta cũng không muốn, chị gái như vậy để làm gì?”

"Mả mẹ nó, đại gia cái đầu cầu, chiếc áo đó là quà sinh nhật tôi mua cho cô ấy, Diệp Nhược Cường, cậu gãy tay chân hay là người tàn phế, cậu muốn mua căn hộ thì tự cậu đi mà kiếm tiền, dựa vào cái gì mà muốn cô ấy đưa tiền cho cậu? Bình thường cô ấy cho tiền các người còn chưa đủ nhiều sao?” Tô Dương Dương mắng cũng chẳng buồn mắng, trực tiếp cúp điện thoại.

Cô vốn đã biết gia đình Diệp Nhạc Vân thuộc dạng gì, sao lại không nghĩ điều điểm này sớm một chút.

Tô Dương Dương bực bội bới tóc, lái xe đến khách sạn bên cạnh gọi mấy món ăn, sau đó mua thêm một chút bia, lần nữa trở lại phòng trọ của Diệp Nhạc Vân.

"Nhạc Vân, mở cửa đi, tớ biết cậu ở bên trong, chúng ta cùng nói chuyện.”

Tô Dương Dương đợi một lúc lâu mới nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ ở bên trong.

Cánh cửa mở ra, phía sau là khuôn mặt tái nhợt và yếu ớt của Diệp Nhạc Vân.

Diệp Nhạc Vân uể oải nhìn thoáng qua Tô Dương Dương, lùi về phía sau cửa một bước.

Tô Dương Dương xách theo hai túi đồ lớn đi vào, nhìn đống quần áo, gối và đồ đạc trong nhà vứt loạn xa, cô ngẩn người.

Diệp Nhạc Vân thuê một căn phòng gồm một phòng ngủ và một phòng khách, cô rấy giỏi trong việc tự chăm sóc cuộc sống của mình.

Cho dù phòng trọ có nhỏ, cũng không có tiền để mua đồ trang trí và đồ nội thất đắt đỏ, nhưng cô vẫn sắp xếp ngôi nhà nhỏ ngay ngắn, gọn gàng, rất cỏ cảm giác của một ngôi nhà thật sự.

Diệp Nhạc Vân đi đến ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh, thu dọn khay trà và một chút đồ đạc lung tung trên ghế, yếu ớt nói: “Hơi lộn xộn một chút, cậu đừng chê!”

"Lẽ ra cậu nên gọi điện thoại cho tớ sớm hơn.”

Diệp Nhạc Vân miễn cưỡng cười cười: "Sắp sang năm mới, còn gọi điện thoại cho cậu làm gì. Năm nay là năm đầu tiên cậu ăn tết cùng nhà họ Hàn, phải để cậu trải qua cái tết thật vui vẻ chứ.”

Tô Dương Dương bất lực nhìn cô: “Tớ không nói về những chuyện khác, cậu đi rửa mặt sau đó tới ăn cơm đi.”

Diệp Nhạc Vân nghe lời đi rửa mặt, ngồi xuống đối diện Tô Dương Dương.

Hai người không ai nói chuyện, im lặng giải quyết những món đồ ăn nóng hổi trước mặt.

Tô Dương Dương mở hai lon bia, đưa một lon cho Diệp Nhạc Vân.

Diệp Nhạc Vân ngửa đầu uống một ngụm thật lớn, không thèm chú ý hình tượng ợ một cái, giọng khàn khàn nói: “Dương Dương, cậu nói xem tại sao tớ lại xui xẻo có một gia đình như vậy, bọn họ tạo điều kiện cho tớ đi học, sau khi tớ có công việc đã hỗ trợ bọn họ hết sức. Tại sao bọn họ lại không hiểu được những khó khăn của tớ? Tại sao bọn họ nghĩ là tớ được người khác bao nuôi? Tại sao bọn họ không ai hiểu tớ, tin tưởng tớ? Nếu thật sự tớ có người bao nuôi, đã không cần khổ sở như vậy…ha ha!”

Lúc nói xong những lời cuối cùng, giọng nói kia rõ ràng mang theo một chút rung động.

Tô Dương Dương im lặng lắng nghe.

"Nhiều lần tớ tăng ca đến mức suýt ngất xỉu, không một ai trong bọn họ quan tâm, chỉ thúc giục tớ đưa tiền cho bọn họ. Bọn họ muốn tớ đưa tiền để tiết kiệm mua nhà, tiết kiệm tiền dưỡng lão, tiết kiệm tiền cho em trai tớ kết hôn. Vậy tiền sinh hoạt của tớ ở đâu? Tớ sống thế nào? Đến bây giờ tớ cũng không dám yêu đương, sợ sẽ dọa bạn trai chạy mất giống như lần trước. Cậu nói xem, tại sao tớ lại có thể sống một cuộc sống méo mó như vậy?”

Tô Dương Dương cũng ngửa đầu uống một ngụm bia lạnh, lạnh đến mức khiến cô run lên một cái.

Diệp Nhạc Vân đã trải qua những khó khăn mà cô chưa bao giờ trải qua, nên cô không biết nói gì cho phải.

Diệp Nhạc Vân ngồi dựa vào ghế salon, đôi mắt yêu ớt nhìn về phía trước, không hề có tiêu cự.