Ưu Hạnh Mai nhìn Lương Nhu với vẻ sững sờ, khoé mắt cô ta lúc này chợt tuôn ra từng hàng nước mắt lã chã: “Ngay cả dì mà cũng nói như vậy sao? Vậy việc con biến thành cái bộ dạng này là do lỗi của ai? Một tháng thì con có tới 15 ngày phải ở trong bệnh viện, là lỗi của ai?! Các người dựa vào đâu mà mới chớp mắt đã lật mặt không nhận người rồi vậy hả?!”
Lương Nhu bị những lời này của Ưu Hạnh Mai làm cho khó chịu trong lòng, đáy mắt bà lúc này liền trầm xuống, trong đó hiện lên vài phần uy nghiêm của một vị chủ mẫu của nhà họ Hàn: “Con là tiểu bối, nói lời không có chừng mực thì dì có thể hiểu, nhưng dì không muốn nghe thấy mấy lời này thêm một lần nào nữa. Cảm ơn con hôm hay đã đến đây đưa mấy thứ kia, về nói với ba mẹ con là sau này không cần phiền phức như thế nữa đâu.”
Lương Nhu nói xong thì liền sải bước đi vào đại sảnh, không nhìn Ưu Hạnh Mai nữa.
Ưu Hạnh Mai trước giờ chưa từng cảm thấy xấu hổ như vậy, mấy lời đó của Lương Nhu có khác nào đang hung hăng giáng mấy bạt tay lên mặt cô không chứ, lúc này đây cô ta chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống mà thôi.
Cho dù năm đó cô chia tay với Hàn Khải Uy trong thời điểm anh đang khó khăn nhất, người nhà họ Hàn cũng chưa từng nặng một lời như thế với cô.
Bây giờ bởi vì có thêm một Tô Dương Dương cho nên Lương Nhu mới thay đổi.
Tất cả những thứ này đều là do Tô Dương Dương gây ra.
Ánh mắt Ưu Hạnh Mai lúc này tràn ngập một sự thù hận.
**
Tô Dương Dương vốn không quen thuộc với nhà lớn họ Hàn cũng như là môi trường xung quanh nhà nên cô đành để cho Tiểu Bảo dẫn đường.
Một lớn một nhỏ bất tri bất giác đã đi ra khỏi vườn hoa nhà họ Hàn mà đi hướng lên núi.
Đường núi ở đây cũng được xây dựng rất tốt, dọc đường đi cứ cách mấy trăm mét là lại có một đình hóng gió hoặc là ghế dài, thuận tiện cho người đi đường nghỉ ngơi.
Thấy Tiểu Bảo vui vẻ phấn khởi nên Tô Dương Dương cũng đi theo bé từ từ leo núi.
Cô móc điện thoại ra rồi chụp thân ảnh nhỏ bé của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nghe thấy tiếng tách tách nên liền quay đầu lại.
Sau đó Tô Dương Dương giơ điện thoại ra trước mặt bé.
Tiểu Bảo thấy vậy liền chạy tới, tay chân bé men theo chân của Tô Dương Dương leo lên.
Tô Dương Dương một tay bế Tiểu Bảo, một tay căn chỉnh góc độ chụp.
Tiểu Bảo giương đôi mắt to tròn long lanh nhìn vào hai con người trong màn hình điện thoại, trên mặt bé vẫn không cười gì cả.
Tô Dương chụp vài tấm, Tiểu Bảo thỉnh thoảng có thay đổi tư thế nhưng biểu cảm của bé thì vẫn chỉ có một.
Còn cô thì cười ha ha, giống như một tên ngốc vậy.
Tô Dương Dương đưa tay véo véo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo: “Bảo bối, sao con không nói chuyện mà cũng chẳng cười vậy hả? Con dễ thương như vậy, nếu mà cười lên thì nhất định là rất rất đáng yêu đó. Mẹ năn nỉ con cười một cái có được không nè? Con mà cứ làm mặt ngầu như vậy thì mẹ áp lực lắm đó.
Tiểu Bảo cọ cọ đầu mình vào cổ cô, như không muốn tiếp tục nói đến vấn đề này nữa.
Thấy bé con không có ý muốn đi bộ nữa, Tô Dương Dương đành ôm bé chầm chậm bước đi: “Thật ra, con như vậy cũng không phải là không tốt, cho dù con có biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa thì ba với mami cũng sẽ không ghét bỏ con đâu.”
Tiểu Bảo viết lên Ipad: “Ba có ghét!”
Tô Dương Dương cười ha ha nói: “Ba con chọc con thôi, trên thế giới này người không ghét bỏ con nhất chính là ba con đó, kêu ba làm gì cho con ba cũng sẽ làm hết.”
Ngay cả lấy một người phụ nữ không quen biết mà anh ấy cũng còn không do dự kia mà.
Có bao nhiêu người cha có thể làm được đến vậy cho con mình a.
Tiểu Bảo gật gật đầu.
“Bây giờ con không muốn nói chuyện cũng không sao, có thể là do con vẫn chưa ý thức được việc không nói chuyện sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của con như thế nào. Nhưng ba con luôn kiên trì muốn con nói chuyện là bởi vì nếu con không mở miệng nói trong một thời gian quá lâu thì sẽ từ từ mất đi chức năng nói chuyện luôn đó. Đến lúc đó, nếu con có muốn nói chuyện thì cũng không nói được nữa vì chức năng ngôn ngữ của con đã trở nên yếu rồi”
Tuy Tô Dương Dương không biết Tiểu Bảo nghe có hiểu không nhưng cô vẫn chậm rãi nói tiếp: “Nếu người lớn như ba mẹ không có dự định cho tương lai của con ngay từ khi con còn chưa thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình thì ba mẹ sẽ trở thành những kẻ không làm tròn bổn phận. Tài sản của ba con đã đạt được mức có thể cho con cả đời này không cần nhìn sắc mặt của người khác mà sống từ lâu rồi, nhưng ba mẹ vẫn không thể giúp con theo đuổi ước mơ của riêng mình được.”
Hai cánh tay nhỏ của Tiểu Bảo ôm chặt vào cổ của Tô Dương Dương, bé dụi khuôn mặt mình vào cổ cô, đôi mắt đen láy to tròn lúc này có chút mê man.
Tô Dương Dương đang định nói thêm gì đó thì đột nhiên một tiếng hét từ bên đường liền truyền đến.
Tô Dương Dương dừng bước chân, cô lắng tai nghe thì phát hiện đúng là có người đang kêu cứu.
Thế là cô đặt Tiểu Bảo xuống: “Mẹ xuống đó xem thử, con ở yên đây đừng chạy lung tung.”
Nhưng bé lại ôm lấy chân cô, không cho cô đi.
Tô Dương Dương vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé rồi đặt điện thoại vào tay bé: “Người đó có thể là bị thương rồi, mẹ là bác sĩ phải qua đó xem thử.”
Nói xong, Tô Dương Dương liền quay người rời đi.
Tiểu Bảo nhìn bóng ảnh của Tô Dương Dương biến mất trong rừng cây rồi liền dùng điện thoại cô để gọi cho Hàn Khải Uy.
**
Sau khi Tô Dương Dương chạy vào rừng cây thì cô mới phát hiện rừng cây này còn lớn hơn trong tưởng tượng của cô nữa.
Mùa đông trời trở tối rất sớm, vừa bước vào rừng thì đã cảm thấy trời tối om rồi.
Tô Dương Dương cố gắng căng mắt ra nhìn.
“Nè, người cầu cứu có nghe không vậy? Bị thương có nghiêm trọng không? Nghe thấy thì trả lời tôi đi!” Tô Dương Dương la lên hai lần liên tiếp rồi dừng lại lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Nghe cả một hồi lâu thì mới nghe thấy có tiếng ai đó đang di chuyển.
Tô Dương Dương đi theo âm thanh đó một lát rồi gạt lùm cây trong rừng ra.
Đột nhiên một bóng ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
Ưu Hạnh Mai nhàn nhã ngồi trên một phiến đá, ánh mắt cô ta khoá chặt vào người của Tô Dương Dương, trong ánh mắt đó loé lên một sự thù địch khiến người không rét mà run.
Bên người cô ta còn có hai người đàn ông đang đứng.
Đáy lòng Tô Dương Dương thầm thốt lên một câu nguy rồi, cô lập tức quay người lại chạy về hướng mà mình vừa đi tới.
Ưu Gia Hào thấy vậy thì liền nhanh chóng đuổi theo Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương vừa chạy vừa thầm mắng.
Đậu xanh, sinh ra thì trông thuần khiết như một đoá hoa sen trắng nhưng chả làm được một chuyện gì tốt lành cả.
Sao cô ta lúc nãy không ở trước mặt người khác bộc lộ vẻ như vậy đi.
Diễn mấy vở tuồng trẻ con này thật uổng phí kỹ năng diễn xuất của cô ta quá đi.
Tô Dương Dương cảm nhận được bước chân đằng sau đang càng ngày càng gần mình, cô vội vàng nghiêng người để né sự tập kích của kẻ đằng sau.
Mới vừa né được tay anh ta, Tô Dương Dương còn chưa kịp mừng thì bàn chân cô đã bị trơn trượt, cả người cô liền trượt thẳng xuống dốc núi.
“Á!”
Tô Dương Dương hét lên, cô vội vàng co rúc người lại, rồi dùng tay che mặt mình để tránh trong lúc trượt xuống bị cành cây quẹt cơ thể mình bị thương.
Thấy bóng ảnh của Tô Dương Dương biến mất trước mắt, Ưu Gia Hào liền hậm hực một tiếng rồi nói với Ưu Hạnh Mai và Ưu Gia Phong đang đi đến: “Bây giờ làm sao?”
“Em muốn cô ta chết!”
Ưu Hạnh Mai vừa dứt lời thì một thanh âm như vang lên từ địa ngục truyền đến từ cách đó không xa: “Cô muốn ai chết cơ?”
Cả người Hàn Khải Uy toát lên một sự lạnh lẽo đi tới, anh đưa ánh mắt sắt bén như dao lia qua người của ba anh em nhà họ Ưu.
Ưu Gia Phong tỉnh thần trước, rồi mỉm cười nói: “Khải Uy, sao cậu lại đến rồi? Bọn tôi chỉ mới vừa nhìn thấy một con gà rừng bị rơi xuống kia thôi.”
“Vậy sao?” Hàn Khải Uy nói với hai người đàn ông áo đen đằng sau: “Xuống dưới bế mợ chủ lên đây.”
“Vâng.”
Hai người đàn ông áo đen tuân lệnh rồi tìm đường vòng xuống dốc núi.
Hàn Khải Uy như chim ưng nhìn Ưu Hạnh Mai: “Sau này không cần đóng kịch trước mặt tôi, dù không có chuyện trước đây, tôi cũng chưa từng có suy nghĩ muốn cưới cô!”
“Hàn Khải Uy, anh đang nói gì vậy?!” Ưu Hạnh Mai khó tin nhìn Hàn Khải Uy.