Hàn Khải Uy bưng một ly sữa bò và một dĩa táo tàu chưng lên lầu, nhìn thấy người phụ nữ nào đó trùm mền kín mít từ đầu đến chân.
Anh buồn cười bước đến cạnh giường: "Nếu em chết ngạt thì tôi có tính là mưu sát không?"
"Tính." Vài tiếng nói mơ hồ vang lên từ dưới tấm mền.
"Chỉ mới nhìn thấy băng vệ sinh của em thôi mà? Chuyện nhỏ nhặt như vậy, em nghĩ thoáng ra xem có được không?"
"Không được!" Tô Dương Dương ngập ngừng, rồi rống lên: "Hàn Khải Uy, anh dám cười tôi."
Hàn Khải Uy nhịn cười: "Không cười nữa, bác sĩ Tô, với tuổi tâm hồn của em bây giờ mà có thể trị hết bệnh đó hả?"
Tô Dương Dương kéo bung mền ra, giận dữ trừng mắt nhìn Hàn Khải Uy, hận không thể vồ lên tóm cổ anh quay vòng vòng, quay đến khi anh mất trí nhớ là tốt nhất.
Hàn Khải Uy không kìm lòng nổi mà giơ tay véo má cô: "Sao càng lúc tôi lại càng thấy em giống một đứa trẻ thế này?"
Tô Dương Dương ngồi xếp bằng trên giường, ăn táo tàu trong dĩa, không buồn để ý đến anh nữa.
"Nhưng mà, em như vậy đáng yêu lắm."
"Đừng nói chuyện với tôi, bây giờ tôi không muốn để ý đến anh đâu."
"Tôi để ý đến em là được."
"Nhân viên của anh có biết da mặt anh dày đến mức này không?"
"Nói chuyện với vợ, da mặt dày một tí có đáng là gì." Hàn Khải Uy thờ ơ trả lời.
Tô Dương Dương nghe thấy thế, suýt nữa đã cắn đứt ngón tay mình, cô thét lên một tiếng rồi vội vàng rút ngón tay ra.
May mà còn chưa chảy máu.
Hàn Khải Uy im lặng vuốt tóc cô, anh nhíu mày: "Tóc em còn chưa khô đây này, sấy khô đi rồi hẵng đi ngủ."
"Đêm nay tôi bị kích thích nặng nề, không có tâm trạng sấy tóc."
"Ý là muốn tôi giúp em à."
"Anh muốn sấy giúp, tôi cũng ngại không nỡ từ chối." Tô Dương Dương cười híp mắt nói.
Hàn Khải Uy quay người đi vào nhà bếp, cầm máy sấy tóc ra.
Tô Dương Dương thấy anh thật sự làm vậy, mới lập tức thấy sợ hãi, vội vàng nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi."
"Em rảnh thật."
"Tôi ăn xong sẽ tự sấy, tôi vừa ăn táo, tóc vừa dính chút gàu, hình ảnh này đẹp quá, tôi không chịu nổi nữa."
Hàn Khải Uy không nói gì nữa, cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Tô Dương Dương ngồi ăn táo, nhưng lại len lén đưa mắt dõi theo Hàn Khải Uy.
Câu nói cô giống con nít của Hàn Khải Uy vang lên trong lòng cô.
Trước giờ cô chưa từng cám thấy mình giống con nít.
Cô chững chạc hơn những người cùng tuổi, mẹ cô còn có vẻ trẻ con hơn cả cô nữa,
Cô đã từng hâm mộ tính cách của mẹ và Tiểu Yên, hâm mộ sự ngây thơ và hoạt bát nhưng không làm người khác ghét bỏ ấy.
Nhưng không ngờ lại có ngày, có một người đàn ông nói cô giống con nít.
Tô Dương Dương chợt có cảm giác không nói nổi nên lời.
Tô Dương Dương nhân lúc Hàn Khải Uy chưa tắm xong xử lý sạch sẽ ly sữa và táo tàu, rồi nhanh chóng sấy khô tóc, tựa vào lưng giường đọc bệnh án, để một hồi nữa khỏi phải lúng túng, trừng mắt nhìn nhau.
Hàn Khải Uy lau khô tóc rồi bước ra ngoài.
Thấy cô đã uống sữa và ăn táo xong, mới thu dọn ly đĩa, bưng xuống lầu.
Tô Dương Dương lúng túng.
Cô quên mất chuyện này.
Chưa đến hai phút sau, Hàn Khải Uy đã quay trở lại, anh lôi bộ mền gối trong tủ ra.
Mở ra rồi phủ lên giường.
Tần Dương Dương lặng lẽ nhìn động tác của anh, cô không còn tập trung vào cuốn sách đang cầm trên tay nữa.
Hàn Khải Uy ngồi dựa lưng vào thành giường, nói: "Tầm hai bữa nữa ba sẽ được thả ra ngoài, em về nói với mẹ một tiếng, kêu mẹ đừng lo."
Tô Dương Dương quay đầu nhìn anh: "Chuyện này có ảnh hưởng gì đến công việc sau này của ba em không."
"Tất cả chứng cứ đều không thành lập, tất nhiên sẽ không ảnh hưởng đến ba rồi."
Tô Dương Dương thở phào: "Đại gia, cảm ơn anh, tôi mới phát hiện ra rằng gả cho anh là kiếm được món hời to."
Hàn Khải Uy bật cười: "Còn có thể hời hơn nữa đấy, em muốn thử không?"
"Không cần đâu, nếu còn kiếm lời nữa thì tôi sẽ bị sét đánh mất, thế này là được rồi."
"Ngủ đi, thứ bảy tôi với em về nhà chúc mừng ba được thả, tối thứ bảy về nhà tôi, sáng thứ hai trở lại đây."
"Ừm."
Hàn Khải Uy thấy cô đặt sách xuống bèn tắt đèn, chỉ chừa lại đèn ngủ tỏa ra ánh sáng cam.
Căn phòng mờ mờ ảo ảo, tâm trạng của Tô Dương Dương cũng dần dần trở nên căng thẳng.
Lúc cô định quay người, chợt nghe thấy tiếng điện thoại báo có tin nhắn đến.
Không phải là điện thoại của Tô Dương Dương, nhưng điện thoại của Hàn Khải Uy được đặt trên chiếc tủ bên phía cô.
Tô Dương Dương vươn tay cầm điện thoại lên, mặc dù cô không có ý muốn do thám việc riêng tư của anh, nhưng vẫn lướt mắt đọc cái tên trên màn hình.
Ưu Hạnh Mai!
Tay Tô Dương Dương run run, suýt nữa đã làm điện thoại rớt xuống mặt.
Hàn Khải Uy nhanh nhẹn cầm lấy điện thoại, đọc tin nhắn rồi đặt trên đầu tủ bên phía anh.
Tô Dương Dương chớp mắt, không thèm nghĩ đến cô gái tên Ưu Hạnh Mai này nữa.
Lúc cô cảm thấy mình có thể vui vẻ gả cho Hàn Khải Uy thì Ưu Hạnh Mai lại xuất hiện: Đây là lần đầu tiên cô với Hàn Khải Uy chính thức chung giường chung gối, Ưu Hạnh Mai xuất hiện đúng lúc thật.
Làm gì có ai tính thời gian chuẩn như cô ta.
Mà năm lần bảy lượt tính chuẩn như vậy, chỉ là trùng hợp mà thôi hay Hàn Khải Uy đã nói cho cô ta biết.
Vừa nghĩ đến khả năng thứ hai, Tô Dương Dương đã cảm thấy buồn bực.
Tô Dương Dương cứ ngỡ bản thân mình sẽ mất ngủ, hay nằm mơ gặp ác mộng.
Nhưng không ngờ lại ngủ ngon đến tận lúc trời sáng choang.
Lúc cô đi xuống lầu, Tiểu Bảo và Xa Luân đang nhảy nhót chơi bời trong sân.
Hàn Khải Uy đang ăn sáng trên bàn.
Tô Dương Dương vò đầu: "Đại gia, chào buổi sáng, sao anh dậy mà không kêu tôi một tiếng.
"Ngủ say như heo, ai mà kêu cô dậy cho nổi."
Tô Dương Dương bình tĩnh, tự nhiên ngồi vào bàn: "Sau này có muốn nói những lời lẽ ác nghiệt như vậy thì xin anh nhớ rằng tôi là phụ nữ."
"Không nhìn ra."
"Mới sáng sớm anh đã kích thích tôi như thế, có thích hợp không?" Tô Dương Dương cắn một miếng sandwich lớn, cố ý nhai thật thô lỗ, trừng mắt nhìn Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy quay mặt đi: "Không kích thích cô thì kích thích ai?"
"Hừ!"
"Hừ cái gì, tôi kêu em hừ à?"
"Đến quyền hừ tôi cũng không có à?"
"Không có!"
Tô Dương Dương tức giận nhét trứng gà vào miệng, nhai nát nó trước mặt Hàn Khải Uy.
Tối qua người đàn ông này đọc tin nhắn của bạn gái cũ trước mặt cô, hiện giờ lại kích thích cô.
Sau khi Hàn Khải Uy ăn hết thức ăn trong dĩa của mình bèn đi ra ngoài, mà không nhìn Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương lặng lẽ ăn hết thức ăn trên bản rồi đi làm.
Con đường thênh thang, không có bóng xe nào.
Hàn Khải Uy tăng tốc độ xe lên cao nhất, lao vút qua con đường núi ban vào buổi sớm mai. Chiếc cằm xinh đẹp cứng đờ, chứng tỏ rằng vào lúc này, tâm trạng của chủ nhân nó rất tệ hại.
Rất muốn mở đầu cô ấy ra, xem rốt cuộc trong đó chứa những gì.
Rõ ràng cô ấy đã nhìn thấy tên Ưu Hạnh Mai, nhưng vẫn không hỏi anh cái gì.
Hóa ra cô ấy chưa từng quan tâm đến anh.
IQ và EQ của cô gái này đều đút cho chó ăn rồi à?
Trong khi những người con gái khác hận không thể vồ vập đến thì cô ấy vẫn loay hoay với 600 tỷ, ngày nào cũng chỉ biết cười đùa cợt nhả với anh mà không chịu động não, nghĩ cách quyến rũ anh.
Hàn Khải Uy nghĩ đến đây, chợt có cảm giác mình là đồ ngu.
Cô gái này biết cách quyến rũ người khác?
Mặt trời ló dạng từ đằng Tây.