Tô Dương Dương tự tưởng tượng trong lòng.
Da mặt cô cũng dày, những người đó ngắm nhìn lâu rồi, cũng không còn hứng thú nữa.
Cần đến khu vực xếp xe đẩy để lấy một chiếc.
Hàn Khải Uy lại đi trước cô một bước, đẩy chiếc xe qua rồi nói: "Bắt đầu mua từ đâu?"
"Đồ tươi sống ở trong cùng, bắt đầu từ đó đi."
"Ừ."
Hai người chậm rãi đi đến quầy đồ tươi sống, Tô Dương Dương lựa vài miếng thịt, rồi lại chọn thêm vài loại rau củ ăn kèm và trái cây tươi.
Lúc đi ngang qua quầy sữa bò, sữa chua, chân giò hun khói, bọn họ cũng bỏ vào xe không ít.
Chỉ mới có nhiêu đây thôi đã chiếm hết nửa giỏ xe.
Hàn Khải Uy phì cười: "Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn ăn mấy cái này."
"Tôi với mẹ đều thích ăn mấy cái này đấy. Phải rồi, Tiểu Bảo thích đồ ăn vặt gì, mua cho thằng bé một ít luôn. Là một người mẹ kế không chuyên nghiệp, tôi vẫn còn chưa mua được cho thằng bé món quà nào cho ra dáng, thế coi sao được chứ."
"Đừng nhắc đến từ này trước mặt nó." Hàn Khải Uy nghiêm túc nhắc nhở.
"Ừm." Tô Dương Dương gật đầu: "Vậy mua gì cho nó bây giờ."
"Em thích gì thì mua đó đi."
"Là một người ba ruột, anh qua loa như vậy thì có được không hả?"
"Rất được."
Tô Dương Dương:...
Cuối cùng, Tô Dương Dương đành mua hoodie hình tiều phu Vick và gấu anh, gấu em cùng giày cho cậu bé.
Lúc đến quầy thu ngân, Hàn Khải Uy đẩy xe, nói: "Em ra ngoài đợi đi."
"Ừm."
Tô Dương Dương ra chiếc ghế dài bên ngoài ngồi, nhìn thấy Hàn Khải Uy vẫn nổi bần bật giữa đám người như hạc giữa bầy gà.
Trong kinh nghiệm yêu đương cằn cỗi của cô, số lần được đối xử như vậy thật sự rất ít.
Trước mặt những người bạn đồng giới, đồng nghiệp và mẹ, cô luôn có cảm giác mình là người con gái mạnh mẽ, có thể tự xử lý được rất nhiều việc, cũng thường xuyên chủ động chăm sóc người bên cạnh.
Lúc quen Chung Tấn Duy, để giữ thể diện cho anh ta, cô rất ít khi đi dạo phố hay đi siêu thị mua đồ với anh ta.
Không thể không nói rằng, trên rất nhiều phương diện, Hàn Khải Uy đều mang lại cảm giác rất mới mẻ cho cô.
Anh ấy đối xử với cô nhưng một người phụ nữ.
Tô Dương Dương miên man suy nghĩ, nhìn Hàn Khải Uy xách hai bịch lớn đựng đồ đi về phía cô.
Tô Dương Dương chớp mắt, phủi những cảm xúc hỗn loạn ra khỏi đầu mình rồi vươn tay, cầm lấy một trong hai bịch ấy.
Hàn Khải Uy lườm Tô Dương Dương, đặt chìa khóa xe vào trong tay cô.
Tô Dương Dương vuốt mũi: "Đại gia, anh làm thế làm tôi áy náy quá."
"Bởi vậy?"
"Sau này anh cứ tiếp tục thế nhé."
Đến sức để lườm cô Hàn Khải Uy còn tiết kiệm, anh chỉ hất cằm, tỏ ý kêu cô đi ra ngoài.
Lúc hai người về đến nhà, Tiểu Bảo đã ngủ trưa dậy, cậu bé ngái ngủ ngồi trên sô pha, khi nhìn thấy Hàn Kiều Uy và Tô Dương Dương vào nhà, sắc mặt mới trở nên vui vẻ hơn.
Tô Dương Dương móc ngón tay: "Cục cưng, qua đây."
Tiểu Bảo miễn cưỡng nhảy xuống ghế, nhấc đôi chân ngắn cỡn đi đến bên Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương lấy hoodie in hình tiều phu Vick trong bịch ra, để trước mặt Tiểu Bảo, gươmg mặt cô trông có vẻ như dâng hiến bảo vật vậy: "Món quà đầu tiên mẹ tặng con này, thích chứ?"
Tiểu Bảo thẫn thờ nhìn tiều phu Vick tràn trề sức sống trên chiếc áo một hồi lâu rồi mới chìa tay nhận lấy.
Tô Dương Dương bị sắc mặt cậu bé đả kích nặng nề, cô ôm bịch thức ăn chạy vào ngồi chồm hổm trong xó bếp.
Tiểu Bảo thấy Tô Dương Dương đã đi mất, mới viết lên ipad: "Ba Hàn, ba không chịu quản lý vợ của mình à? Cái áo ấu trĩ thế này mà hợp với con sao?"
"Không thích nói cho cô ấy."
Tiểu Bảo nghẹn lời một hồi, mới giận dỗi viết vào ipad: "Chắc chắn là ba cố ý."
"Ba cố ý đấy, con muốn thế nào?"
"Ba ngược đãi con nít."
Đến mí mắt Hàn Khải Uy cũng lười nhấc lên, anh đáp: "Hình như con chưa dày vò ba bao giờ đâu ha, yêu nhau lắm cắn nhau đau mới đúng đắn, phải không?"
Tiểu Bảo bực bội trừng mắt nhìn Hàn Khải Uy, rồi quay người chạy lên lầu.
Lúc chạy đi, cũng quên mang chiếc áo sinh động ấy lên.
Hàn Khải Uy cong cong khóe môi, ung dung đi xuống nhà bếp.
Tần Dương Dương đang xử lý đồ ăn, nghe tiếng bước chân vững vàng của anh, cô không buồn quay đầu lại mà hỏi ngay: "Anh ức hiếp con tôi như vậy, tôi đã cho phép chưa hả?"
"Em muốn ức hiếp thế nào?"
"Sao tôi cứ cảm thấy Tiểu Bảo bị người ba không đáng tin cậy như anh thành vò thành bệnh chứ?"
"Em đoán đúng rồi."
Tô Dương Dương cười tủm tỉm, tiếp tục xử lý đồ ăn trong tay, bỗng dưng cô lên tiếng: "Đại gia này, có phải thỉnh thoảng chúng ta nên về nhà ăn cơm với ba mẹ không ha, tôi là con dâu mà suốt ngày không gặp mặt ba mẹ chồng thì cũng kỳ lắm."
"Sao đột nhiên lại muốn gặp họ?" Hàn Khải Uy nhíu mày.
Tô Dương Dương đáp ngay mà không cần suy nghĩ: "Còn không phải vì bị mẹ tôi, mẹ vợ anh chửi cho đấy à? Nói tôi không biết điều, kết hôn mà cứ như còn độc thân, không biết lo nghĩ gì hết. Tôi nghe mẹ nói thế cũng nghĩ mình không biết điều thật. Sau này tôi có chỗ nào không đúng thì anh cứ nhắc nhở tôi một tiếng. Nói gì thì nói tôi cũng cầm cả đống tiền trong tay rồi, không làm việc chính thì không được."
"Em làm việc này vì tiền à?"
"Nếu tôi nói không phải, chắc chắn anh cũng không tin đâu."
Hàn Khải Uy không biết bản thân mình nên bóp chết người phụ nữ không hiểu ý mình này, hay nghi ngờ sức quyến rũ của bản thân.
Dường như anh chưa từng thể hiện sự quyến rũ của mình trước mặt cô.
Ngay từ lúc ban đầu, cô vẫn luôn chạy trốn, anh chạy đuổi theo sau.
Sao anh lại sống sai trái thế.
Khó khăn lắm mới tìm được một người phụ nữ mà bản thân mình không ghét, mà thằng lỏi con ấy lại thích, kết quả người phụ nữ lại là cây cọc gỗ eq thấp.
Hàn Khải Uy hừ một tiếng, quay đầu đi thẳng ra khỏi nhà bếp.
Tô Dương Dương ngờ vực nhìn bóng lưng của anh, không hiểu đại gia này bị cái gì.
Hai ngày cuối tuần, Tô Dương Dương hầu như ở nhà cả ngày.
Ngoại trừ thời gian học tập đã được xếp trước, lúc nào Tiểu Bảo cũng quấn quít bên cạnh cô.
Lúc cô nghiên cứu các căn bệnh và đọc sách chuyên ngành, Tiểu Bảo cũng mở ipad đọc giáo trình của thằng bé.
Thiết bị thường dùng của cậu bé là hai chiếc ipad và một máy laptop.
Một chiếc ipad mini, tiện cho cậu bé mang theo lúc đi ra đi vafo, một chiếc ipad 13 inch, màn hình to gần bằng laptop, tiện cho cậu bé xem đồ họa và video.
Còn laptop là để làm bài tập.
Ban đầu Tô Dương Dương lo lắng cậu bé xem thiết bị điện tử trong thời gian dài sẽ làm mắt yếu đi, nhưng cậu bé sinh hoạt rất điều độ.
Ngoại trừ thời gian học tập và sử dụng ipad để gõ chữ, suốt quãng thời gian còn lại cậu vẫn sẽ sử dụng giấy bút.
Không thể không nói, Tiểu Bảo là đứa trẻ ít gây phiền toái nhất mà cô từng gặp, nhưng đồng thời cũng là đứa trẻ đáng yêu nhất.
Cũng không ai biết, cậu bé đã nghĩ gì lúc khép kín lòng mình lại.
Từ sâu thẳm trong nội tâm bé bỏng ấy chất chứa nỗi sợ như thế nào.
Thứ hai, Tô Dương Dương vừa đến tầng lầu của văn phòng làm việc mình, Tiểu Yên đã chạy nhào đến bên cô như nhìn thấy đấng cứu thế.
"Chị Tô, khoa phụ sản kêu chị qua đó một chuyến." Tiểu Yên sốt ruột nói.
"Chuyện gì thế?"
"Hôm qua khoa phụ sản mới nhận một bệnh nhân nhí, cô bé không chịu phối hợp với bác sĩ, không đồng ý làm phẫu thuật, người nhà bất mãn dữ lắm.”