Tô Dương Dương không nhìn tin nhắn tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Yên và y tá bước nhanh về phòng làm việc.
Vừa vào phòng làm việc, cô cũng không nhịn được nữa, mệt mỏi ngã xuống ghế làm việc, cả người không có một chút sức.
Năm nay cô hai mươi sáu tuổi rồi, không bạn trai, trong công việc thì lí lịch không được đẹp.
Cô không biết, cô còn phải làm bác sĩ ở bệnh viện này bao lâu.
Bạn học có thành tích kém hơn cô đã sớm tốt nghiệp chính quy ra nước ngoài học thạc sĩ, sau khi về nước trực tiếp làm phó chủ nhiệm của bệnh viện nổi tiếng.
Cô ở trong nước học xong nghiên cứu sinh liền bắt đầu làm việc, thời gian rảnh rỗi cũng là học thêm.
Kinh nghiệm lâm sàng của cô so với bọn họ phong phú hơn, kỹ thuật chuyên môn cũng như nhau, nhưng chỉ là một bác sĩ bình thường ở bệnh viện không nổi danh, chỉ có thể từ từ đi lên.
Lúc đó, nếu như cô nắm lấy cơ hội ra nước ngoài trong tay mình, bây giờ sẽ như thế nào?
Tô Dương Dương nghĩ tới đây, nhắm mắt lại, không nghĩ sâu thêm nữa.
Bây giờ còn nghĩ tới những chuyện kia, đã không còn ý nghĩa gì cả
Lúc này, một loạt tiếng bước chân xuất hiện ở trong phòng làm việc.
Tô Dương Dương lười mở mắt ra, mỏi mệt nói: “Hồ sơ cứ đặt lên bàn tôi trước, lát nữa tôi kí.”
Hồi lâu, cô cũng không nghe thấy tiếng đặt đồ lên bàn.
Tô Dương Dương nghi ngờ mở mắt ra, thấy Hàn Khải Uy đứng trước mặt cô có chút sững sốt.
Hàn Khải Uy khoanh hai tay trước ngực, gương mặt hờ hững, từ trên cao xuống nhìn cô.
Thấy Tô Dương Dương tỉnh rồi, Hàn Khải Uy đi vòng ra sau bàn làm việc của cô, đóng máy tính cô lại, sau đó trực tiếp động thủ lột áo blouse trắng trên người cô xuống, mặt không biểu cảm ném lên trên ghế dựa.
Tô Dương Dương bị một loạt động tác của Hàn Khải Uy cho làm bối rối, lạnh lùng nói: “Ngài Hàn, ở đây là nơi công cộng, xin anh tự trọng.”
“Em mệt rồi, tôi dẫn em về nghỉ.” Hàn Khải Uy lạnh nhạt nói.
Tô Dương Dương càng ngớ ra, vừa giãy giụa vừa nói: “Chúng ta không quen, đừng làm hành động mập mờ kiểu này!”
“Mập mờ? Chỗ nào mập mờ?”
Tô Dương Dương bị câu hỏi của Hàn Khải Uy làm cho đứng hình.
Hàn Khải Uy thừa dịp lúc cô đang ngơ ngác, kéo tay cô qua, dẫn cô ra khỏi phòng làm việc.
“Buông tay!”
“Nếu tôi không buông thì sao?”
Trong lòng Tô Dương Dương đang phiền, bị hành động này của Hàn Khải Uy, làm cô có chút nổi giận, lạnh lùng nói: “Hàn Khải Uy, anh đừng coi sự khách khí của tôi là điều đương nhiên!”
“Vậy thì đừng khách khí.”
Tô Dương Dương: “…”
Tiểu Yên kinh ngạc nhìn Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy: “Chị Tô...”
Cái miệng há to đó đường như có thể nhét được mấy quả trứng vịt.”
Tô Dương Dương rút tay ra, phát hiện Hàn Khải Uy căn bản không có ý buông ra, miễn cưỡng giải thích: “Con của Ngài Hàn ở bên đó có chút vấn đề, tôi qua đó xem một chút. Cô cứ đặt giấy tờ trên bàn tôi, ngày mai tôi tới kí.”
“À à.” Tiểu Yên gật đầu một cái, nhưng ánh mắt như cao su dính trên người Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy không nhìn Tiểu Yên, trực tiếp kéo Tô Dương Dương vào trong thang máy.
Vừa tiến vào thang máy, Tô Dương Dương liền hất tay Hàn Khải Uy ra.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Thân hình cao lớn của Hàn Khải Uy dựa vào bên trong thang máy, bộ âu phục cao cấp thủ công làm nổi bật thân hình hoàn mỹ và khí chất hơn người của anh.
Lúc này Hàn Khải Uy lại có loại lười biếng khác thường, vô cùng mê người.
Rũ mi mắt xuống, dưới ánh đèn chiếu xuống, giống như bức danh họa được miêu tả tỉ mỉ, không tìm thấy chút tỳ vết nào.
Ngay cả môi cũng so với người khác mềm mại hơn rất nhiều.
“Tô Dương Dương, gả cho tôi.”
Tô Dương Dương cho là cô quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Khải Uy, thong dong nhìn cô.
Cô liền biết, lời mới vừa rồi cô nghe được, không phải ảo giác của cô.
Khóe miệng Tô Dương Dương co quắp một hồi lâu, đáp lại haha “Chúng ta từ lúc nào thân đến mức nói tới chuyện cưới xin rồi vậy?”
“Tôi nghiêm túc đó.”
“Hả? Đối với một người phụ nữ xa lạ chỉ mới gặp qua ba lần đã cầu hôn, anh còn thật đúng là nghiêm túc đó.” Giọng Tô Dương Dương mang ý châm chọc.
“Ai nói chỉ gặp ba lần thì không thể kết hôn? Đúng người, gặp một lần đã có thể lĩnh chứng; không đúng người, yêu đương mấy năm, cũng sẽ chia tay thôi.” Hàn Khải Uy nhàn nhã nói, nghiêng người tiến tới bên mặt của Tô Dương Dương, rất hài lòng da thịt nhẵn nhụi, trắng nõn của cô: “Tôi đã nhận định em có thể ở bên tôi cả đời, cho nên tôi muốn kết hôn với em.”
Hơi thở nóng rực kia nhẹ nhàng phất qua mặt Tô Dương Dương.
Cùng truyền tới, còn có mùi hương dễ ngửi đặc biệt của Hàn Khải Uy.
Tô Dương Dương không cần đưa tay sờ mặt mình, cũng biết mặt mình nóng đến dọa người.
Tô Dương Dương cưỡng bách mình phải tỉnh táo: “Những lời này anh nói với người khác đi, tôi tin rằng có rất nhiều phụ nữ hy vọng có thể nghe được.”
Cô vừa mới dứt lời, cửa thang máy cũng đúng lúc mở ra.
Trong con ngươi Hàn Khải Uy thoáng qua một tia xảo quyệt, duỗi tay giam cô ở trong ngực anh, nghiêng người cúi mặt xuống kề sát Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương trợn to hai mắt, cho là Hàn Khải Uy muốn hôn cô, vội vàng đưa tay muốn ngăn cản, lại bị Hàn Khải Uy sớm đoán được.
Đôi tay to lớn của anh đè lên cái tay nhỏ bé của cô, dùng một loại sức lực không làm đau cô đè tay cô lại.
Mặt của hai người dính lấy nhau rất gần, có khả năng sẽ đụng vào nhau.
Chỉ cần trong hai người có người động một xíu, là có thể hôn đối phương.
Tô Dương Dương khẩn trương đến không dám thở mạnh, kinh ngạc nhìn Hàn Khải Uy.
Con ngươi đen sâu như biển của Hàn Khải Uy cũng nhìn Tô Dương Dương.
Đôi mắt cô trong suốt, long lanh, mang cảm giác sạch sẽ lạ thường.
Ngũ quan tinh tế, da trắng như sữa, cũng lộ ra một loại cảm giác trong trẻo.
Toàn thân trên dưới của cô, dường như cũng chỉ có thể dùng từ sạch sẽ để hình dung.
Không có cảm giác do nhân tạo, không có dấu vết của đụng chạm doa kéo.
Chính là kiểu đẹp tự nhiên, khiến người khác căn bản không dời mắt được.
Hai người từ trong ánh mắt nhau nhìn thấy bóng dáng của mình.
Trong khoảnh khắc Tô Dương Dương nhìn thấy ánh mắt kia của Hàn Khải Uy, tim đập đột nhiên mất khống chế.
Từ trong mắt anh, lại không thấy được nửa điểm chế nhạo và hài hước.
…
Người ở bên ngoài thang máy không nghĩ tới bên trong là tình hình như vầy, rối rít kinh ngạc hô lên một tiếng.
Tô Dương Dương lấy lại tinh thần, nhất thời vừa xấu hổ vừa giận.
Hàn Khải Uy trước khi bị cô đẩy ra, đã buông cô ra trước, đứng thẳng người.
“Tiểu Duyệt?” Một giọng nam không chắc chắn vang lên từ bên ngoài thang máy.
Tô Dương Dương nghe được giọng nói kia, trái tim như rơi vào hố băng.
Ánh mắt Chung Tấn Duy nhìn theo Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy.
Cuối cùng rơi xuống trên mặt Tô Dương Dương, muốn từ trên mặt cô nhìn ra chút khác thường.
Điều khiến anh ta thất vọng chính là, cái gì anh ta cũng không nhìn ra.
Thần sắc trên mặt Tô Dương Dương quá mức bình tĩnh, dương như không nhìn ra bất kỳ tâm tư gì.
Tô Dương Dương căn bản không nhìn Hàn Khải Uy và Chung Tấn Duy, đi nhanh ra thang máy, vòng qua đường ít người, đi tới bãi đậu xe của bệnh viện, khóa trái mình ở trong xe.
Chung Tấn Duy tại sao đột nhiên xuất hiện trong bệnh viện cô?
Anh ta muốn làm gì?
Tô Dương Dương đang suy nghĩ, cửa bên phía tài xế bị người ta kéo ra.
Bên ngoài xe, là Hàn Khải Uy.
Tô Dương Dương không hiểu nhìn anh, không hiểu anh chết không chịu đi là tại sao.
Hàn Khải Uy nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, mím môi một cái, giọng lạnh lùng nói: “Ngồi qua ghế phụ đi, tôi lái xe.”
Tô Dương Dương nhắm hai mắt, không có sức nói: “Hàn Khải Uy, anh muốn chơi trò chơi, thì đổi người khác đi, tôi không chơi nổi!”
Hàn Khải Uy cũng không nói nhảm với cô, trực tiếp cúi người ôm cô lên.
Đi tới phía bên kia xe, nhét cô vào ghế phụ.
Tô Dương Dương cũng không biết là bởi vì quá mệt mỏi, hay là quá mức khiếp sợ, cứ như vậy lẳng lặng mặc anh ôm lấy.
Hàn Khải Uy rất hài lòng với biểu hiện của Tô Dương Dương, lướt qua nửa thân xe, ngồi vào vị trí ghế lái, khởi động cho xe chạy.