Người đàn ông như Hàn Khải Uy thì người phụ nữ nào có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của anh, đặc biệt là cô còn chung sống với anh, không thể không có chút rung động nào.
Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của họ chỉ là một hình thức, nếu như cô u mê không tỉnh ngộ thì bản thân cô sẽ không thể buông bỏ.
Trên thực tế, cô cũng nên cảm ơn Hàn Khải Uy ngày hôm nay đã thể hiện ra, để tránh cô cố gắng và quản lý cuộc hôn nhân của họ như một kẻ ngốc, điều này mới mất mặt.
Hàn Khải Uy không trả lời câu hỏi của Tô Dương Dương, anh hỏi lại: “Giả sử, khi em và bạn trai em đang yêu nhau, anh ta đột nhiên tiết lộ rằng anh ấy đã có một đứa con, em có còn ở bên anh ta nữa không?”
Tô Dương Dương lập tức trả lời Hàn Khải Uy: “Chuyện này không thể giả sử được, tính cách mỗi người là khác nhau và cách giải quyết vấn đề cũng khác. Nếu với tính cách của tôi, tôi sẽ trách móc một hồi rồi sẽ nói chuyện. Nếu như nói chuyện xong mà vẫn không tin anh ta, vậy thì chỉ có thể chia tay. Năm đó, người phụ nữ trong lòng anh chia tay với anh vì Tiểu Bảo sao?”
Hàn Khải Uy không nói gì.
“Anh có thể nói với tôi và ba mẹ tôi về thân thế của Tiểu Bảo, cũng có thể nói với cô ấy, có lẽ cô ấy có thể hiểu được sự lựa chọn của anh.”
Câu trả lời của Hàn Khải Uy là đứng dậy và đi lên tầng.
Tô Dương Dương nhìn vào ly rượu và phòng khách trống không trước mặt cô, cô nằm trên ghế sofa, ngẩng mặt nhìn lên chiếc đèn chùm lớn.
Cô đặt tay lên trái tim mình và thì thầm: “Tô Dương Dương, vì tiền, phải chịu đựng. sau này bị đá rồi thì cầm số tiền đó đi nuôi trai trẻ. Người đàn ông như Hàn Khải Uy, tốt hơn vẫn là để anh ta lại cho những người phụ nữ cùng đẳng cấp với anh ta.”
Tô Dương Dương vừa nghĩ vậy, cô đột nhiên hiểu ra nguyên nhân mà Hàn Khải Uy và người nhà họ Hàn nói cho cô và cha mẹ cô về thân thế của Tiểu Bảo.
Vì sự chênh lệch quá lớn về gia thế, họ căn bản không lo lắng rằng cô và cha mẹ cô sẽ nói ra ngoài4
Bởi vì họ hiểu rằng, chỉ cần đầu họ không có vấn đề, họ sẽ không làm những chuyện tốn công vô ích như vậy.
Nghĩ đến đó, trong lòng Tô Dương Dương chán nản.
Trước đây, cô chưa từng cảm thấy gia đình mình nghèo và khó khăn đến vậy. Từ nhỏ cô cũng không thiếu thốn tiền bạc, tiền lương cũng không thấp. Sau khi gặp Hàn Khải Uy, cô ngay lập tức rơi vào cảnh ngộ khó khăn.
Tô Dương Dương thở dài, vẻ mặt không lưu luyến ngồi dậy thu dọn chai rượu và ly rượu, sau đó lên tầng rửa mặt súc miệng đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Tô Dương Dương thức dậy theo đồng hồ sinh học, cô nhìn căn phòng xa lạ một lúc rồi mới nhớ ra đây là đâu.
Cô nằm ngây người ra vài phút, sau đó xoa xoa mặt và đứng dậy rửa mặt súc miệng.
Cô nghĩ đêm qua cô sẽ mất ngủ, không ngờ rằng mình ngủ một mạch đến sáng.
Đầu cô như không có não vậy.
Sau khi Tô Dương Dương rửa mặt và súc miệng xong, cô thay quần áo và bước ra khỏi phòng.
Khi cô nghe thấy tiếng gì đó ở tầng một, cô liền đi về hướng của nguồn âm thanh phát ra.
Người phụ nữ trung niên trong bếp nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, mỉm cười âu yếm với Tô Dương Dương và nói: “Mợ chủ dậy rồi sao. Đồ ăn sáng tôi đã hâm nóng cho mợ rồi, mợ chủ chỉ cần ngồi trong phòng ăn là được.”
“Làm phiền bà rồi.”
“Không có phiền. Vợ của ông chủ gọi tôi là Lưu Thẩm, sau này mợ chủ cứ gọi tôi là Lưu Thẩm.
“Được.” Tô Dương Dương bước vào phòng ăn và ngồi xuống.
Lưu Thẩm nhanh chóng bê đồ ăn lên, nhiều, phần nhỏ với đa dạng món ăn, như thể chỉ dành cho mình cô ăn.
“Dành cho một mình tôi ăn sao?”
“Cậu chủ với tiểu thiếu gia đã ăn sáng rồi, giờ họ đang chạy bộ bên hồ. Mợ chủ ăn sáng xong có thể tìm họ ở bên hồ.”
“Tôi biết rồi.” Tô Dương Dương ăn vài miếng, thấy Lưu Thẩm đứng im bên cạnh, nghi ngờ nói: “Còn chuyện gì sao?”
“Không có gì, tôi đợi mợ chủ ăn xong.”
Tô Dương Dương ngượng nghịu: “Không cần làm phiền bà đến vậy đâu, tôi ăn xong sẽ tự dọn dẹp. Bà làm như này tôi không quen.”
“Vâng, vậy tôi lên tầng dọn dẹp một chút. Mợ chủ ăn xong cứ để đó, đợi một lát nữa tôi xuống dọn dẹp.”
Tô Dương Dương gật đầu.
Cho đến khi bóng dáng Lưu Thẩm khuất đi ở góc tầng hai, cô mới thấy thoải mái hơn một chút.
Cuộc sống của người có tiền, cô không quen cho lắm.
Sau khi Tô Dương Dương lau dọn sạch bàn ăn, cô cầm bát đĩa vào bếp rửa.
Không phải là cô cố tình thể hiện bản thân mình tốt nhường nào.
Rửa bát không quá vất vả, không nhất thiết cần người khác dọn dẹp hộ.
Tô Dương Dương ngồi trong phòng khách một lúc, thấy bên ngoài trời cũng đẹp, thức ăn cũng tiêu hóa gần hết rồi, cô lên tầng cầm điện thoại và đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Tô Dương Dương gọi điện ngay cho mẹ.
Ngay khi Lưu Mộc Miên nghe máy, bà liền hỏi: “Con gái cưng, đêm qua con và con rể có âu yếm nhau không?”
Tô Dương Dương tròn mắt: “Thưa bà Lưu Mộc Miên, mẹ hãy tinh tế hơn một chút đi.”
“Đêm qua đã động phòng rồi chứ?”
Tô Dương Dương: “...”
“Con là một người phụ nữ trưởng thành 26 tuổi rồi, còn xấu hổ gì nữa. Nói nhanh đi, mẹ còn truyền cho con chút kinh nghiệm.”
“Con cảm ơn mẹ, mẹ nên nói chuyện giường chiếu với đồng chí Tô Thạch Diễn thì hơn.”
“Nếu cha con mà biết thì chắc chắn ông ấy sẽ không để ý đến mẹ trong ba ngày.”
“Bây giờ con cũng không muốn để ý đến mẹ.”
“Chà chà chà, quả nhiên là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, vừa mới kết hôn đã không yêu thương mẹ nó nữa rồi.”
“Vâng, con không yêu thương mẹ nữa rồi.” Tô Dương Dương cười nói.
“Mẹ nhìn ra rồi.” Giọng nói của Lưu Mộc Miên cũng rất thoải mái: “Nói đi, gọi điện cho mẹ là muốn nói gì.”
“Con cũng không có chuyện gì nghiêm trọng. Không phải là trong đám cưới ngày hôm qua có không ít các quý ông quý bà bên đó sao? Con không tiếp đãi họ một cách chu đáo, hôm nay cha mẹ sắp xếp như thế nào? Có cần con qua giúp một tay không?”
“Con rể chưa nói với con sao?” Lưu Mộc Miên nghi ngờ nói.
“Nói với con chuyện gì?”
“Con rể và thông gia đã sắp xếp xe riêng của công ty đưa chúng ta đi du lịch, họ bao mọi chi phí, để chúng ta chơi cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ năm mới.”
“Hả? Mọi người đều cùng đi sao?”
“Người nào có thể đi thì đều đi, rất ít khi hai nhà có cơ hội đi du lịch cùng nhau, cơ hội này rất hiếm. Thông gia bên đó cũng rất chu đáo, thậm chí lộ trình đi cũng được lên kế hoạch rồi.”
Tô Dương Dương có chút xúc động, nhưng cô không thể hiện ra, cô nói: “Ba mẹ đi chơi vui vẻ rồi chụp thật nhiều ảnh nhé.”
“Mẹ biết rồi, con và con rể cũng phải sống thật tốt, sớm có cháu ngoại để mẹ bế.”
“Mẹ nghĩ nhiều quá rồi.”
“Đó là điều đương nhiên.” Lưu Mộc Miên cười nói, còn nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy người thông gia bên đó, dường như đều đang rất vui: “Được rồi, chúc con và con rể có tuần trăng mật vui vẻ, mẹ không làm phiền các con nữa.”
“Mẹ giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Mẹ biết rồi, mẹ tắt máy đây.”
Tô Dương Dương cầm điện thoại nhìn thất thần về phía trước.
Hàn Khải Uy và người nhà họ Hàn suy nghĩ thật chu đáo.
Sau này khi họ ly hôn rồi, cô phải giải thích như thế nào với gia đình hai bên.
Tô Dương Dương lắc đầu và không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa.
Không có ai vừa mới kết hôn mà đã nghĩ đến chuyện ly hôn cả.
Cô ra ngoài đi dạo.
Vừa đi được một lúc thì cô phát hiện ra rằng con đường này vốn dĩ thông tới đường bên hồ.
Hồ này không phải hồ nhân tạo, nó vốn dĩ nằm trên núi.
Hồ nước trong vắt, xung quanh điểm xuyết vài cây không có lá và mấy hòn đá, nhìn có vẻ vắng lặng.
Mặt hồ giống như một tấm gương cho ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống.
Những ngọn núi làm nền cho bầu trời xanh biếc, đẹp vô cùng!