Chương trình học cũng gấp mấy lần bạn cùng lứa.
Ba cậu bé mời rất nhiều giáo viên chuyên nghiệp đến dạy hay là giáo viên giảng bài qua internet, nhưng bản thân ba cậu cũng đôi lúc thỉnh thoảng kiểm tra bài của cậu.
Gặp câu hỏi không biết, ba cậu cũng không nói cho cậu mà dùng một loại ánh mắt như liếc nhìn một tên ngốc để nhìn cậu, làm cho cậu rất không thích loại cảm giác này.
Tô Dương Dương tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy tiểu Bảo đang ngồi trên giường chuyên tâm nhìn máy tính bảng của cậu bé, lỗ tai vẫn còn đang mang tai nghe chuyên dụng cho trẻ em thì bước chân của cô cũng nhẹ lại.
Lúc đi đến cạnh giường, tò mò liếc mắt nhìn thì phát hiện cậu bé đang xem video đấu kiếm, phụ đề vẫn là chữ tiếng Anh.
Cô âm thầm tặc lưỡi, cũng không nói chuyện với cậu bé mà khập khiễng xuống lầu bưng sữa nóng lên.
…
Ngày hôm sau.
Tô Dương Dương theo thường lệ đi làm, vừa mới lái xe đi vào bãi đậu xe thì bị bảo vệ cản lại.
Tô Dương Dương không hiểu hạ kính xe xuống, hỏi: “Đội trưởng Lý, sao vậy?”
“Khoa huyết học xảy ra chút chuyện, có liên quan đến bác sĩ Tô cô, cần phải lý giải với cô một vài tình hình.”
“Khoa huyết học?”
“Đúng.”
“Cháu dừng xe trước rồi lát nữa sẽ vào.”
Đội trưởng Lý gật đầu, lùi về sau một bước.
Tô Dương Dương đem xe tiến vào vị trí đậu xe của mình, trong lòng vẫn như cũ có chút hoài nghi.
Các phòng ban ở chỗ cô là ngoại khoa, bình thường rất ít tiếp xúc với khoa huyết học, công việc lui tới cũng không nhiều.
Cô không hiểu, cô có liên quan gì với người của khoa huyết học chứ.
Tô Dương Dương nghĩ như vậy nhưng vẫn đi thang máy lên đến tầng lầu của khoa huyết học.
Lúc này, vẫn chưa tới thời gian làm việc mà khoa huyết học ngược lại đã đông đúc người rồi.
Trong đám đông còn có người đang khóc.
Tô Dương Dương nghe thấy âm thanh này thì nhíu mày lại.
Đây là âm thanh của Hoàng Mộc Khả.
Tô Dương Dương vốn chỉ muốn nghe ngóng một chút nhưng sau khi đội trưởng Lý nhìn thấy cô thì lớn tiếng gọi to: “bác sĩ Tô, mời cô qua bên này.”
Tất cả mọi người đều nhìn qua.
Tô Dương Dương lúc này mới được mọi người chú ý rồi đi qua.
Hoàng Mộc Khả ngã ở trước phòng làm việc của mình mà khóc đến nỗi hai mắt đỏ bừng, hung hăng nhìn về phía Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương bình tĩnh nhìn lại cô ta, trên gương mặt không có một chút biểu cảm gì.
Hoàng Mộc Khả nức nở nói: “bác sĩ Tô, tôi không thù không oán với cô, cô vì sao lại muốn hại tôi như vậy?”
“Tôi làm gì khiến cô hiểu lầm rồi?” Tô Dương Dương hỏi lại.
“Hôm qua tôi báo cáo lên việc giải phẫu của khoa ngoại thì bị người của khoa các người trả về, làm cho bệnh tình bệnh nhân của tôi chuyển biến xấu hơn, hôm nay đến tố cáo tôi. Đây không phải do cô làm à?”
“Hôm qua tôi không nhìn thấy bất kì văn kiện hay bảng báo cáo nào báo lên của khoa huyết học cả, cô xác định là cô sai người đưa cho tôi rồi?”
“Cô còn ngụy biện, tôi rõ ràng tự tay mình đưa cho cô.”
Tô Dương Dương nhìn Hoàng Mộc Khả, thật sự có chút đau đầu.
Cô hiện giờ khẳng định Hoàng Mộc Khả thật sự đang tính kế cô: “Bác sĩ Hoangd đã cố ý nói như vậy, vậy tôi mời cô nói rõ thời gian cụ thể mà cô đưa bảng báo cáo cho tôi, rồi để cho đội trưởng Lý điều tra camera giám sát, xem xem tình huống có phải là thật hay không. Đối với ai cũng đều tốt.”
“Cô trả tài liệu vì sao lại không dám thừa nhận?”
“Nếu như tôi trả, tôi có lý do gì mà không thừa nhận?”
Hoàng Mộc Khả bị cô hỏi làm cho sửng sốt, ngập ngừng một hồi mới nói: “Cô muốn trả thù tôi.”
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
Hoàng Mộc Khả lắc đầu: “Cô cho rằng hôm qua là do tôi xúi giục người nhà bệnh nhân đi gây gỗ nên mới tính kế tôi phải không?”
Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn Hoàng Mộc Khả, hơi không hiểu cô ta đang nói cái gì.
Hôm qua việc người nhà bệnh nhân gây gỗ là do Hoàng Mộc Khả chỉ điểm?
Cô bình thường gần như không tiếp xúc gì với Hoàng Mộc Khả, vì sao cô ta lại chĩa mũi vào cô?
Biểu tình kinh ngạc và dáng vẻ trầm tư của Tô Dương Dương làm cho những người khác suy nghĩ sâu xa.
Hoàng Mộc Khả nhìn thấy phản ứng như vậy của cô thì trong lòng có chút vững dạ, cô ta kêu gào lên: “Đội trưởng Lý, anh đến phân tích đúng sai đi. Biểu tình vừa mới nãy của Tô Dương Dương có phải là đang chột dạ không? Nếu như cô ta không làm như vậy thì vì sao cô ta không ở đây mà phản bác lại?”
“Cô ấy vì sao lại phải phản bác?” Một giọng nói lạnh lùng bình tĩnh đột nhiên cất lên.
Tô Dương Dương nghe thấy giọng nói này thì trong lòng có chút ấm áp.
Đột nhiên cũng hiểu rõ vì sao Hoàng Mộc Khả chĩa mũi nhọn vào cô.
Đều liên quan đến người đàn ông này!
Chuyện Hoàng Mộc Khả mê đắm Hàn Khải Uy ở trong bệnh viện ai cũng đều biết, mà cô lại là vợ của Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Dương Dương, nói: “Tôi ở đây có chứng cứ Hoàng Mộc Khả cấu kết với người nhà bệnh nhân để gây khó dễ cho vợ của tôi, còn có video Hoàng Mộc Khả nói láo có ý đồ muốn hãm hại vợ của tôi không làm tròn bổn phận cũng đều ở đây cả. Nếu như mọi người còn nghi ngờ gì thì tôi còn có thể cung cấp thêm chứng cứ khác.”
Tô Dương Dương nghe thấy thế, không để lại dấu vết mà kéo vạt áo của Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Dương Dương tiếp lấy lời của anh: “Tôi nghĩ bác sĩ Hoàng đã hiểu lầm gì rồi mới có thể nói tôi không nhận bảng báo cáo của khoa huyết học. Chuyện này còn phải làm phiền đội trưởng Lý điều tra rõ ràng. Hiện giờ đã đến giờ làm việc rồi, mọi người mau trở về làm việc đi, tôi tin rằng đội trưởng Lý nhất định sẽ cho mọi người một đáp án hợp lí.”
…
Hàn Khải Uy và Tô Dương Dương cùng nhau ra bãi đỗ xe.
Tô Dương Dương thở phào nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Hàn, cảm ơn anh đã làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Hàn Khải Uy hừ một tiếng, hiển nhiên bất mãn với cách xử lí của Tô Dương Dương: “Cô gái, sự dàn xếp ổn thỏa của cô không nhất định sẽ đổi lấy sự biết ơn báo đáp của người khác đâu.”
“Em biết rồi. Em không gạt anh, em cũng không biết chuyện này em làm có đúng không?”
“Hả?”
“Một mặt, em cảm thấy mọi người cũng không dễ dàng gì, dưới tình huống không thu dọn thì không được, nếu không sẽ làm cho mọi người cảm thấy khó chịu. Em và Hoàng Mộc Khả cũng không có thù oán gì cả, việc này không đủ để cho cô ta mất việc. Mặt khác, em cảm thấy cô ta vì muốn hãm hại em mà dám đừa giỡn người nhà bệnh nhân, một bác sĩ như vậy thật sự quá nguy hiểm, không nên ở lại trong đội ngũ y tá.”
“Nhưng em vẫn tha cho cô ta.”
“Thử xem đi. Cô ta nếu như không ý thức được tính nghiêm trọng của việc này thì sau này cũng sẽ bị ngã sấp mặt.”
Hàn Khải Uy lắc đầu: “Hành vi và cách nghĩ của em, anh không có gì để nói nữa, bản thân em phải chú ý nhiều hơn.”
“Được được.” Tô Dương Dương nịnh bợ mà giúp anh mở cửa xe: “Tống giám đốc Hàn, ngài khổ rồi, mời ngài vào trong.”
Hàn Khải Uy buồn cười nhìn cô, ngồi vào xe, lái xe rời đi.
Sau khi Tô Dương Dương nhìn chiếc xe mất hút của Hàn Khải Uy ở trong tầm mắt thì mới xoay người đi đến phòng làm việc.
Vừa đi vừa nghĩ, Hàn Khải Uy có được coi là hồng nhan họa thủy không?
Qủa nhiên đàn ông quá đẹp trai thì cũng không phải là chuyện tốt.
…
Chuyện của Hoàng Mộc Khả rất nhanh được truyền đi khắp bệnh viện, qua việc điều tra của bảo vệ thì cũng xác định được cô ta có liên quan đến chuyện người nhà bệnh nhân gây gỗ, mà tài liệu báo cáo của khoa huyết học cũng là do cô ta bịa đặt ra để cố hãm hại Tô Dương Dương.
Hai chuyện này được phơi bày ra, làm cho Hoàng Mộc Khả rất khó sống ở trong bệnh viện.
Ngược lại, những ý kiến của dư luận cũng sẽ không lưu lại nhiều trên người của Tô Dương Dương.
Bởi vì Hàn Khải Uy đã mấy lần ra mặt đều chứng minh được điểm này: Hàn Khải Uy là thật tâm đối với Tô Dương Dương.
Chuyện này làm cho thái độ của mọi người đối với Tô Dương Dương càng thêm nịnh nọt hơn.
Kỹ thuật, kinh nghiệm của Tô Dương Dương ở bệnh viện Nhã Đức chính là một người xuất sắc, tài hoa.
Hiện giờ lại có Hàn Khải Uy đủ làm cho mọi người càng thêm chú ý đến cô hơn.
Đương nhiên cũng sẽ có ảnh hưởng tiêu cực.
Chỉ là những tiêu cực này không có ai dám nói ở bệnh viện cả.