Cô Vợ Dễ Thương

Chương 246




Tô Dương Dương không tin tưởng lý do thoái thác của Ninh Cảnh Phong lắm: “Anh đang điều tra người đứng đằng sau Ninh Duy?”

Ninh Cảnh Phong không nói lời gì, đi vào trong sân.

Tô Dương Dương vận động tay chân rồi đi theo.

Ninh Cảnh Phong rót hai cốc nước, vẻ mặt rất lạnh nhạt, nói: “Em cho rằng em có thể đuổi kịp những người kia sao?”

Tô Dương Dương bình tĩnh lại, không nhịn được khiếp sợ: “Người kia cố ý cho em đuổi kịp, anh ta có bạn phục kích ở phía trước?”

“Em cũng chưa ngốc lắm.”

Tô Dương Dương gãi đầu: “Hôm nay trong lòng em hơi khó chịu, đầu óc không tỉnh táo.”

“Chuyện của bác sĩ Tào là Ưu Gia Phong, Ưu Gia Hào làm.”

Đầu óc Tô Dương Dương xoay chuyển cực nhanh: “Bọn họ muốn báo thù cho Ưu Hạnh Mai? Nhưng em không giết Ưu Hạnh Mai.”

“Có phải là em giết hay không không quan trọng, quan trọng chính là bọn họ cho rằng em có liên quan đến cái chết của Ưu Hạnh Mai. Nếu không phải em xuất hiện, trước sau gì Ưu Hạnh Mai cũng gả cho Hàn Khải Uy. Ưu Hạnh Mai không chỉ không chết mà còn mang lại tiền tài to lớn cho nhà họ Ưu.”

Tô Dương Dương không phản bác được: “Nếu Hàn Khải Uy muốn cưới Ưu Hạnh Mai thì đã cưới từ lâu, còn đợi em xuất hiện hay sao? Những người này thật biết kiếm cớ.”

“Đúng vậy.”

“Anh có chứng cứ không? Có thể để cho đám người Ưu Gia Phong đền tội hay không?”

“Chứng cứ ở trong tay Hàn Khải Uy, bao gồm cả cô và dượng em. Chắc hẳn Hàn Khải Uy sẽ thúc đẩy chuyện này đến khi Ưu Gia Phong hoặc Ưu Gia Hào vào tù mới thôi.”

Tô Dương Dương nghi ngờ nhìn Ninh Cảnh Phong: “Anh Ninh, sao anh biết chuyện cô và dượng em? Anh theo dõi hay là điều tra em?”

“Em cho rằng anh rảnh rỗi như em à?” Ninh Cảnh Phong nói xong thì đứng dậy đi vào nhà cầm hai hộp thức ăn ra: “Em đến rất đúng lúc, cho em đồ ăn mà buổi tối anh định ăn khuya.”

Tô Dương Dương nhận hộp cơm, quan sát nét mặt Ninh Cảnh Phong.

Ninh Cảnh Phong khác trước kia rất nhiều, trước khi Ninh Duy trở về, Ninh Cảnh Phong lạnh lùng mà cô đơn, ngoại trừ nhập liệm cho người ta thì không quan tâm chuyện gì khác.

Sau khi Ninh Duy chết, một loại giam cầm nào đó trên người anh ta biến mất, trở nên có sức sống, sinh động hơn rất nhiều, nhưng lại khiến cho người ta lo lắng.

Tô Dương Dương ăn vài miếng cơm, hỏi thăm: “Anh Ninh, anh không làm người nhập liệm nữa rồi sao? Gần đây không thấy anh ở bệnh viện.”

“Không làm.” Ninh Cảnh Phong gắp mấy miếng dăm bông trong hộp cơm của anh ta vào trong hộp cơm của Tô Dương Dương.

Động tác kia vô cùng tự nhiên, trôi chảy.

Trước kia khi bọn họ cùng túc trực bên linh cữu những thi thể vô danh và người chết không có người thân, Ninh Cảnh Phong cũng thường xuyên gắp thức ăn trong hộp cơm của mình cho Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn.

Dăm bông xào là món cô khá là thích ăn, Ninh Cảnh Phong cũng quen tay, mỗi lần ăn món này đều gắp cho cô.

Tô Dương Dương cũng tập mãi thành quen, không hề có chướng ngại tâm lý mà gắp ăn, vừa ăn vừa hỏi thăm: “Anh muốn tìm người hại chết Ninh Duy?”

Ninh Cảnh Phong không trả lời cô.

“Anh Ninh, chuyện này để thổ hào nhà em giúp anh được không? Anh đừng giẫm vào vũng nước đục này.”

“Em đã hỏi ý kiến thổ hào nhà em chưa mà đã ôm trách nhiệm lên người anh ta.” Ninh Cảnh Phong khẽ nói.

“Chưa hỏi, em cảm thấy anh ấy sẽ giúp đỡ. Anh Ninh, nhà anh chỉ còn một mình anh, anh đừng mạo hiểm. Lấy vợ sinh con, tiếp tục sống thật tốt không được sao?”

Ánh mắt Ninh Cảnh Phong dịu dàng nhìn cô gái ăn đến mức hai má tròn vo, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Em biết người nhà của anh chết như thế nào không?”

“Anh muốn nói cho em biết sao? Anh nhắc lại sẽ không đau lòng chứ?” Tô Dương Dương hỏi

Cô cũng không muốn nghe lắm, cô chú ý đến cảm xúc của Ninh Cảnh Phong hơn.

“Qua lâu vậy rồi, anh sớm đã không còn tình cảm đối với bọn họ, nói cho em cũng không sao.” Ninh Cảnh Phong nở một nụ cười tự giễu: “Hai mươi mấy năm trước, ông nội của anh bị bệnh lạ, cần một số tiền lớn để điều trị. Khi đó người trong nhà không còn cách nào, có người tìm đến ba anh, bảo ông ba tháng sau giúp họ làm một chuyện, bọn họ lập tức đưa tiền chữa trị cho ông nội anh.”

Tô Dương Dương nháy nháy mắt: “Sau đó thì sao?”

“Ba anh hỏi bọn họ là chuyện gì, bọn họ chỉ nói ông chờ điện thoại, khai quang giúp một đứa trẻ mới sinh, chỉ cần ông đồng ý thì lập tức gửi ba tỷ tiền đặt cọc.

“Trước kia nhà các anh ngoài làm người nhập liệm thì còn khai quang giúp người ta à? Sao anh không tiếp tục khai quang giúp người ta? Chẳng phải khai quang đơn giản mà kiếm nhiều tiền hơn nhập liệm hay sao?”

Ninh Cảnh Phong: “…”

Tô Dương Dương sờ sờ cái mũi: “Anh nói tiếp đi, anh nói tiếp đi, coi như em chưa nói gì.”

“Ba anh biết chắc chắn chuyện kia không đơn giản như vậy, nhưng vì bệnh của ông nội anh nên vẫn đồng ý. Sau khi đồng ý, tiền được gửi đến, ông lập tức lấy tiền đi chữa bệnh cho ông nội. Kể từ đó, ông bắt đầu làm rất nhiều chuyện, nhập liệm cho người vô danh không có người nhà, để chuộc tội cho việc ông sắp làm. Hiệu quả điều trị bệnh của ông nội không tệ, tất cả mọi người đều yên tâm. Trước khi ba anh đi làm chuyện kia thì cho anh một khoản tiền, lại cho người bắt cóc anh và Ninh Duy, giả tạo hiện trường anh và Ninh Duy bị lừa bán. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho anh và Ninh Duy ở Thành phố Thương, anh lén lút trở về. Bọn họ chết cả rồi!”

Tay cầm đũa của Tô Dương Dương chợt dừng lại: “Chết, chết rồi? Vì sao lại chết?”

“Ba anh bị tai nạn giao thông chết, ông nội sau khi biết chuyện của ba anh thì xuất huyết não, cấp cứu không có hiệu quả nên chết, mẹ anh tự sát.” Ninh Cảnh Phong dùng giọng điệu vô cùng tỉnh táo nói.

Lúc này trời đã tối.

Ánh đèn ngoài sân chiếu xuống mặt Ninh Cảnh Phong, lộ ra cảm giác hơi kỳ lạ.

Tô Dương Dương cảm thấy sống lưng lạnh toát, buông đũa xuống: “Anh Ninh, đã không còn sớm, em về trước, ngày mai trở lại thăm anh.”

“Em không dám nghe sao? Em biết ba anh làm chuyện gì không?”

“Đó là chuyện đau lòng của anh, em…”

“Có người bảo ông đi trộm một đứa trẻ sơ sinh vừa sinh ra, đưa đứa trẻ sơ sinh kia cho một đôi vợ chồng muốn nhận nuôi con.”

Cơ thể Tô Dương Dương chấn động, không thể tin nổi nhìn Ninh Cảnh Phong.

Ánh mắt Ninh Cảnh Phong càng dịu dàng hơn trước đó: “Dương Dương, em biết người nhà trước kia của em là ai không? Biết gia thế của em hiển hách đến nhường nào không?”

“Ba em là Tô Thạch Diễn, mẹ em là Lưu Mộc Miên. Anh Ninh, anh đừng nói đùa.”

“Em đừng lừa mình dối người nữa!” Ninh Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Dương Dương, ba mẹ em hủy hoại gia đình anh. Em có muốn biết anh muốn làm như thế nào không?”

“Chuyện này không liên quan đến ba mẹ em!”

“Không liên quan đến bọn họ, vậy liên quan đến ai? Em sao?”

“Bọn họ chỉ là muốn tìm một đứa con, không muốn hại người.”

“Thật sao? Dương Dương, em sai rồi.” Ninh Cảnh Phong vừa nói vừa đi về phía Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương không tự chủ lùi về phía sau, đến khi lưng chạm vào tường, không còn đường lui nữa.

“Anh Ninh, anh muốn làm gì?”

Ninh Cảnh Phong giơ tay xoa mặt cô.

Tô Dương Dương chỉ cảm thấy những nơi bị Ninh Cảnh Phong chạm như rơi vào hầm băng, khiến cô run lẩy bẩy.

“Anh sẽ không làm tổn thương em, yên tâm.”

“Anh lừa em.”

“Trên đời này người duy nhất anh sẽ không lừa gạt chính là em.” Ninh Cảnh Phong khẽ cười nói: “Em biết vì sao anh lại biết đứa bé kia là em không? Trương Dương và Trình Nguyệt Như đào đồ vật trong sân nhà anh đã khiến anh chắc chắn. Hành động của ba anh làm thay đổi cuộc đời em, mà cuộc đời anh cũng vì em mà thay đổi.”