Cô Vợ Dễ Thương

Chương 234: Thẩm vấn diệp nhạc vân




Bên trên có vài chữ viết không được rõ nét, chữ này đã viết từ rất lâu rồi, rất khó nhìn rõ.

Năm đó người khắc chữ chắc là đã dùng cách này để khắc xuống.

Trình Nguyệt Như thay đổi tiêu cự lại một lần nữa bằng tay còn lại, lần này có thể nhìn rõ hơn một chút.

“Tô… cô… nữ… thu…” Trình Nguyệt Như nhìn một lúc lâu mới miễn cưỡng đọc được vài chữ mà mắt đã trở nên cay không chịu được nữa rồi.

Cô dùng chụp lại vài chục tấm ảnh, chuẩn bị chuyển vào máy tính để dùng phần mềm phóng to hình ảnh lên để đọc lại nội dung một lần nữa.

Thẩm Diệu Quân vừa quan sát bên ngoài chiếc hộp và chiếc chìa khóa bằng ngọc, vừa chú ý đến trạng thái của Trình Nguyệt Như.

Thấy Trình Nguyệt Như đã duy trì tư thế này quá lâu rồi, anh hỏi: “Có phải mệt rồi hay không?”

“Một chút, em chuyển mấy tấm ảnh này sang máy tính là có thể nghỉ ngơi rồi.” Trình Nguyệt Như thấp giọng nói, giọng lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Thẩm Diệu Quân đứng dậy thu dọn kính hiển vi và hộp công cụ của cô, để cô làm xong việc đỡ phải tốn thời gian thu dọn.

Trình Nguyệt Như chuyển hết ảnh vào máy tính xong, nhận ra đồ đạc đã được thu dọn sạch sẽ, cô nắm lấy tay Thẩm Diệu Quân: “Cảm ơn.”

“Không có gì, anh xuống nhà lấy miếng đắp mắt nóng cho em, mắt em toàn tơ máu rồi kìa.”

“Vâng.” Trình Nguyệt Như bỏ một mảnh gấm nhỏ vào trong chiếc túi trong suốt, cất vào chiếc hộp nhỏ mà Trương Dương đưa cho rồi mang về phòng ngủ.

Chẳng mấy chốc Thẩm Diệu Quân đã mang miếng đắp mắt vào.

Trình Nguyệt Như tự giác nằm xuống giường, để anh cố định miếng đắp mắt cho cô.

Lúc ở dưới tầng Thẩm Diệu Quân đã gỡ sẵn miếng đắp mắt ra cho cô rồi, lúc này nhiệt độ vừa đủ ấm.

Ấm ấm nóng nóng, vô cùng thoải mái.

Trình Nguyệt Như cảm nhận được Thẩm Diệu Quân đang nằm bên cạnh mình, cô đưa tay tìm nắm lấy tay anh.

Thẩm Diệu Quân cũng nắm lại tay cô, bàn tay hai người đan chặt lấy nhau.

Trình Nguyệt Như chớp chớp mắt, nhìn vào mắt anh qua miếng bịt mắt: “Gần đây có phải công ty rất bận hay không? Tiểu Minh nói không gọi điện thoại được cho anh.”

“Anh đi xem hạng mục cùng Hàn Khải Uy, sau này anh sẽ hợp tác nhiều hơn với cậu ta, cậu ta sắp xếp thời gian rất tốt, hầu như không bao giờ phải mang công việc về nhà làm, cũng rất ít khi đi xã giao.”

“Trước em cũng từng nghe nói, tình hình của Hàn Duy Trạch có chút đặc biệt, thằng bé không thể rời khỏi Hàn Khải Uy quá lâu, vì thằng bé mà Hàn Khải Uy mới có thói quen này. Lúc bắt đầu cậu ta chắc chắn phải nỗ lực rất nhiều mới có được hiệu quả như bây giờ.” Trình Nguyệt Như khẽ nói.

“Đúng vậy. Vậy nên anh sẽ lấy cô ấy làm gương, mỗi ngày sẽ dành ít nhất năm giờ đồng hồ để ở cạnh em, nhắc nhở em chú ý sức khỏe.”

“Những chuyện này nên để em làm.” Trình Nguyệt Như thấy hơi áy náy.

“Ai nói những chuyện này cứ phải do em làm chứ? Anh làm là được rồi.”

Trình Nguyệt Như nghe xong lời anh nói, cô nắm tay anh càng chặt hơn: “Diệu Quân, sau khi em tìm được em gái, xử lý xong vụ án trong tay, rồi em sẽ từ chức, khi đó chúng ta có thể ở cạnh nhau một ngày hai mươi tư giờ rồi.”

Thẩm Diệu Quân nghe xong thì rất muốn nói Tô Dương Dương chính là em gái của cô, nhưng lại đành nuốt lại một cách khó khăn: “Anh cũng tốt nghiệp được tiểu học rồi đó, em đừng có gạt anh nha.”

“Không lừa anh.” Trình Nguyệt Như nói với vẻ kiên định.

“Anh tin em. Vợ à, mau ngủ đi, lát nữa anh sẽ tháo miếng bịt mắt cho em.”

Trình Nguyệt Như không nói gì nữa, nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm.

Trình Nguyệt Như lái xe đến cục cảnh sát thì thấy Tô Dương Dương đã ngồi ở trong phòng làm việc rồi.

“Bà cô, cơn gió nào thổi bà cô đến đây vậy?”

“Chỉ muốn nghe tin tức của vụ án sớm hơn chút thôi? Nên không mời tự đến.”

“Bệnh viện của mấy người có phải sắp đóng cửa rồi hay không? Lại đồng ý cho cô nghỉ cả ngày cơ đấy.” Trình Nguyệt Như ném cái túi lên bàn, đi đến máy nước bên cạnh, rót hai ly nước ấm.

Tô Dương Dương nhìn động tác cool ngầu của Trình Nguyệt Như, trong lòng thầm chấp tay bái lạy.

Cô nhận ra bản thân cũng có tiềm năng làm fan của người khác.

“Cảm ơn pháp y Trình.”

“Ngoại trừ muốn nghe tiến triển của vụ án, chắc là cô còn muốn tìm hiểu tình hình của Diệp Nhạc Vân nữa đúng không.”

“Quả nhiên là không có chuyện gì có thể giấu được cô. Đúng là tôi có suy nghĩ này, tôi muốn biết cô ta diễn vai gì trong chuyện lần này. Còn nữa, mấy người bắt được cô ta như thế nào vậy? Giữ cô ta lại với tội danh gì?”

“Chuyện này để sau rồi nói, tối hôm qua tôi về sớm, đối với chuyện thẩm vấn Diệp Nhạc Vân, tôi cũng không rõ lắm, cần phải qua bên đội hình sự để tìm hiểu thêm.”

Tô Dương Dương nói: “Xin lỗi, là tôi quá nôn nóng rồi.”

“Cô ngồi xuống trước đi, tôi mở máy tính để xem báo cáo thẩm vấn từ hệ thống nội bộ.”

Tô Dương Dương gật đầu, yên tĩnh đợi câu trả lời của Trình Nguyệt Như.

Trình Nguyệt Như nhập mật mã công việc cá nhân của mình vào, vào được hệ thống nội bộ, tìm phần ghi chép công việc tối qua.

Trình Nguyệt Như nhìn lướt qua bản báo cáo.

Lúc nhìn thấy một hàng chữ, ánh mắt cô ngưng tụ lại.

Đó là phần tự thuật của Diệp Nhạc Vân.

“Tôi là một cô nhi. Có thể mấy người không tin, nhưng thực tế đúng là vậy, tôi thật sự là một cô nhi. Trước kia tôi vẫn luôn không hiểu, sao ba mẹ tôi lại phân biệt đối xử tôi nhiều như vậy, rõ ràng cũng là con gái của họ, nhưng sao họ lại làm ngơ sự tồn tại của tôi? Tất cả những món đồ tốt, bọn họ đều dành cho em trai. Cho dù em trai có không thích món đồ đó thì bọn họ cũng không bao giờ đưa chúng cho tôi. Ước mơ lớn nhất của tôi lúc đó chính là rời khỏi căn nhà đó, đi tìm ba mẹ đẻ của mình. Sau này, tôi nhận ra suy nghĩ này đúng thật là quá ngây thơ, ngây thơ đến mức nực cười. Không dễ gì bọn họ mới đợi tôi trưởng thành, sao có thể dễ dàng để tôi rời đi như vậy chứ? Mấy người có biết, bọn họ đã làm gì tôi không? Lúc em trai tôi nợ một khoản nợ lớn, phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải là làm thế nào để lo chạy vạy số tiền đó mà khi tôi từ chối giúp bọn họ trả tiền, họ đã đến Thành phố Thương, lột sạch quần áo của tôi, cưỡng ép tôi chụp ảnh khỏa thân rồi lấy chính những bức ảnh đó để uy hiếp tôi, tôi chỉ cần hành động khinh suất một chút là bọn họ sẽ gửi những tấm ảnh đó cho bạn bè của tôi. Mà cho dù như vậy, con trai bảo bối của họ vẫn bị chặt ngón tay, bọn họ đến bệnh viện thăm thằng bé, rồi trở về bắt đầu ra tay đánh đập tôi…”

“Pháp y Trình, cô sao vậy?” Đột nhiên, giọng Tô Dương Dương vang lên bên tai Trình Nguyệt Như.

Trình Nguyệt Như tỉnh táo lại, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là thấy cô ngồi ngơ ra đó một lúc lâu vẫn không thấy động đậy gì, tưởng cô có vấn đề gì mà thôi.”

Tô Dương Dương nói, ánh mắt vô ý lướt qua màn hình, không khỏi kinh ngạc: “Cô ta nói đều là thật sao?”

“Bây giờ thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là khẩu cung, tôi còn chưa xem video, không thể kết luận được.”

“Tôi không vội, cô cứ từ từ xem đi.”

Trình Nguyệt Như tắt phần tài liệu kia đi: “Cô có hiểu rõ tình hình gia đình của Diệp Nhạc Vân hay không?”

“Cụ thể thì không rõ lắm. Theo tôi biết thì, nhà cô ta có bốn người, ba mẹ cô ta, cô ta và còn một người em trai nữa, hoàn cảnh gia đình không tốt lắm. Còn những chuyện khác thì tôi không rõ lắm, cô ta không thích nói những chuyện như này, tôi cũng không nghe ngóng được nhiều.”

Trình Nguyệt Như gật đầu: “Cô có cảm thấy cô ta mắc chứng hoang tưởng hay không?”