Cô Vợ Dễ Thương

Chương 219: Không cần phải hạ thủ lưu tình




Từ phòng phẫu thuật đi ra, không ít phóng viên truyền thông và người phụ trách trường học, phụ huynh học sinh đều đứng trước phòng phẫu thuật.

Vừa thấy cửa phòng phẫu thuật mở, lập tức chào đón.

"Bác sĩ, bác sĩ, tài xế sao rồi?"

"Không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe. Bây giờ thuốc tê còn chưa hết chuyển về phòng bệnh trước, đợi ông ấy tỉnh lại sẽ sắp xếp thời gian thăm bệnh sau."

Mọi người thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nếu là không có vị tài xế này, vậy hậu quả không thể lường được."

"Đúng thế." Tô Dương Dương cười nói: "Tôi cho y tá chuẩn bị phòng bệnh trước, mọi người có thể đi theo, nhưng phải giữ im lặng."

"Nhất định nhất định, sẽ không quấy rầy anh tài xế." Mọi người liên tục lên tiếng, đi sau lưng các y tá đến phòng bệnh.

Tô Dương Dương trở lại văn phòng, Tiểu Yên vừa ra sức đánh máy vừa nói: "Chị Tô, có một túi đồ của chị."

"Chị không mua đồ gì cả!"

"Nhưng bên trên đúng là viết tên của chị. Lúc nãy đội trưởng Lý đi lên kiểm tra an ninh trật tự thuận tiện mang lên theo."

Tô Dương Dương đi đến trước bàn làm việc, lật cái bưu kiện kia qua lại.

Người nhận ghi tên cô và số điện thoại, nhưng người gửi thì không ghi gì.

Tô Dương Dương nhíu nhíu mày, có chút không muốn mở bưu kiện này.

Gõ xong bệnh án của một bệnh nhân, xoay người phát hiện Tô Dương Dương đang nghiên cứu bưu kiệu.

"Sợ bên trong có bom sao?"

"Cũng không đến mức có bom, nhưng trong lòng có một loại dự cảm không lành."

"Vậy bây giờ mở hay không mở?"

Tô Dương Dương vốn còn muốn để Tiểu Yên mở giúp cô, nhưng lại sợ bên trong có đồ gì nguy hiểm làm cô ấy bị thương.

Vì vậy rút một con dao gọt trái cây từ bàn công tác ra, mở gói nhỏ ra.

Tiểu Yên đứng sau lưng Tô Dương Dương nhìn xem, cả người sắp úp sấp lên người Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương vỗ vỗ tay của cô tay: “Không có náo nhiệt cho em xem đâu."

Hai tay Tô Dương Dương bóc mở hộp bưu kiện, bên trong là một cái áo khoác lông cừu và một hộp nhung có chút quen mắt.

Tiểu Yên thấy không phải là đồ nguy hiểm gì, từ sau lưng Tô Dương Dương đi ra, còn chọc vào áo khoác lông cừu mấy cái.

"Cái áo khoác lông cừu này cũng đã cũ rồi, còn gửi cho chị làm gì?"

"Em cũng đã có chồng rồi, sao vẫn còn nhiều chuyện thế?"

"Có chồng với nhiều chuyện có liên quan gì đâu? Chị Tô, người ta là quan tâm chị đấy."

"Cảm ơn em đã quan tâm, em vẫn chưa nói cho chị biết, bạn trai em có phải là Kỳ Thiên Tích?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Yên lập tức đỏ rực, hồi lâu sau, mới chậm rãi gật đầu.

"Em đó, cũng không biết phải nói với em thế nào."

"Làm sao vậy? Bạn trai em làm chuyện gì không thể nhìn mặt người khác sao? Hay là tìm tiểu tam tiểu tứ?"

"Con người em ngốc nghếch hồ đồ như vậy, lại yêu đương với cậu Kỳ, chị luôn có cảm giác cô bé quàng khăn đỏ vui vẻ làm bạn với con sói xám lớn."

"Thiên Tích cũng không khoa trương như chị nói vậy đâu, anh ấy rất tốt. Đối với em rất tốt, cũng rất săn sóc."

Tô Dương Dương cũng không muốn dọa đồng chí Tiểu Yên: “Anh ta với em có thể làm bạn bè, tác phong làm việc hẳn là cũng gần với em. Em thích anh ấy, vậy là tốt rồi cố gắng giữ gìn tình cảm này."

"Chị Tô, chị đây là không phản đối em nữa sao?"

"Em yêu đương chị phản đối cái gì. Em có một đối tượng không tệ, chị vui còn không kịp đây."

"Em biết chị tốt với em nhất." Tiểu Yên nói xong làm bộ muốn nhào qua.

Tô Dương Dương vội vàng lui về sau mấy bước: “Em đi sắp xếp trật tự khám bệnh của bệnh nhân đi, ca chiều sắp bắt đầu rồi."

"Biết rồi!" Tiểu Yên nói xong cũng xoay người chạy ra ngoài.

Tô Dương Dương nhìn mấy thứ trong bưu kiện, đó là áo khoác và vòng cô trước đây cô đưa cho Diệp Nhạc Vân.

Diệp Nhạc Vân trên cơ bản không có đồ gì quý giá, quần áo, giày dép, vòng cổ khuyên tai, đều là loại rất phổ thông trên đường.

Trước cô tặng vòng cổ cho Diệp Nhạc Vân là vào ngày sinh nhật năm tuổi, giá cả bây giờ không xem là đắt, nhưng vào lúc lương của cô 15 triệu mua một cái vòng cổ 12 triệu vẫn có chút đau.

Áo khoác lông cừu là năm ngoái cô mua cho Diệp Nhạc Vân.

Cô tặng những thứ này không phải là thể hiện bản thân có nhiều tiền, chỉ là Diệp Nhạc Vân mặc nhiều đồ như vậy, chỉ có hai cái này thích hợp với cô ấy nhất, cũng là cô ấy thích nhất.

Làm bạn bè cô ngẫu nhiên tặng hai ba món đồ quý giá, cũng không sao.

Diệp Nhạc Vân sau khi biến mất một thời gian dài lại thay đổi, cô ấy trả lại hai thứ đồ có kỷ niệm sâu sắc nhất giữa hai người, ý như thế nào, không nói cũng hiểu.

Tô Dương Dương đóng bưu kiện lại lần nữa, cái áo khoác lông cừu không cần thiết phải giữ lại

Sợi dây chuyền này vứt đi thì có chút tiếc.

Tô Dương Dương tiện tay ném mấy thứ đó vào trong ngăn kéo, bắt đầu một buổi chiều bận rộn.

Buổi chiều lúc tan việc, Tô Dương Dương ôm hộp bưu kiện đến bãi đỗ xe, sau khi xé thông tin trên hộp, ném hộp và cả áo quần vào thùng rác, lên xe rời đi.

Nếu như Diệp Nhạc Vân xuất hiện, Diệp Nhạc Viên có khó khăn, cô sẽ giúp đỡ như chủ nghĩa nhân đạo.

Nhưng cô ấy dùng kiểu lạt mềm buộc chặt này thử cô, cô cực kỳ phản cảm.

Có thời gian thử cô, không bằng đi làm những việc khác.

Tô Dương Dương không thích phí sức phỏng đoán tâm tư của người khác, chỉ cần người khác đừng cho cô cảm giác tính toán quá rõ ràng, vậy thì bọn họ vẫn có thể ở chung được.

Diệp Nhạc Vân như vậy đã khiêu chiến giới hạn cuối cùng của cô rồi.

Tô Dương Dương ngồi vào trong xe, nhìn thùng rác.

Lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Nhạc Vân.

Điện thoại quả đúng như là cô dự đoán, không còn số.

Tô Dương Dương lại gọi điện thoại cho Hàn Khải Uy: “Thổ hào."

"Em tan làm rồi?"

"Đang chuẩn bị về nhà. Thổ hào, em có chuyện muốn nói với anh."

Hàn Khải Uy lật tờ văn kiện cuối cùng lên ký tên, để thứ ký mang ra ngoài: “Chuyện gì?"

"Nếu như Diệp Nhạc Vân làm ra chuyện gì, anh không phải nể mặt em mà hạ thủ lưu tình."

"Sao đột nhiên lại nói chuyện này?"

Tô Dương Dương nói chuyện bưu kiện: “Diệp Nhạc Vân gửi đến là những thứ cô ấy quý trọng, bây giờ cô ấy lén gửi những thứ này qua, cũng cho thấy thái độ của cô ấy. Cô ấy biến mất thời gian dài như vậy đột nhiên xuất hiện, có thể là bị người khống chế, người đứng sau lưng cây có thể muốn đối phó với anh!"

"Vì cái gì không thể là em?"

"Em? Em chỉ là một bác sĩ bình thường, không có giá trị. Bên cạnh anh lại thường xuyên có vệ sĩ, bọn họ muốn lui mà tiến đấy."

"Diệp Nhạc Vân theo dõi em một tuần lễ, hôm nay mới hành động thật đáng để suy nghĩ."

"Anh đã sớm biết?"

"Ám vệ phát hiện."

"Thổ hào, anh nói cô ấy muốn làm gì? Có phải là em trai cô ấy đánh bạc thiếu nợ không thể trả được, cô ấy mới làm như thế?"

"Em trai cô ấy bị người ta chặt hai ngón tay, đang tĩnh dưỡng trong nhà, ba mẹ cô ấy vì cô ấy không cứu được em trai, đã đoạn tuyệt quan hệ."

"Vậy vì sao cô ấy không quay lại bệnh viện." Tô Dương Dương không hiểu hỏi.

Hàn Khải Uy nhìn nhìn ngoài cửa sổ: “Dương Dương, anh nói cho em biết chuyện này không phải để em hiểu tình cảnh của cô ấy!"

Tô Dương Dương nghe được Hàn Khải Uy xưng hô, trong lòng mềm nhũn.

Đây là lần đầu tiên Hàn Khải Uy gọi cô như vậy.