Cô Vợ Dễ Thương

Chương 211: Sự tình không có đơn giản như vậy




Lưu Mộc Miên miễn cưỡng nở nụ cười với Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy uống xong trà trong ly, sau đó đứng dậy rời khỏi.

Cửa lớn nhẹ nhàng được đóng lại, Tô Thạch Diễn cùng Lưu Mộc Miên ngồi trên ghế sô pha.

Đọc nhanh tại VietWriter

Sắc mặt của hai người u ám, ai cũng không có nói gì.

Lưu Mộc Miên ngây ngốc nhìn lá trà còn sót trong ly trà ở trên bàn, bất an hỏi: “Ông xã, chúng ta nên làm sao đấy? Nếu như Dương Dương nó biết nó không phải con gái ruột của chúng ta thì sẽ đau lòng đến cỡ nào.”

“Dương Dương sẽ đau lòng một thời gian, qua được sẽ tốt thôi.” Tô Thạch Diễn thở dài: “Tôi lo lắng là chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Người muốn gợi lại chuyện này là ai, mục đích của hắn là gì?”

“Những điều này con rể cũng không biết, chúng ta sao biết được.”

“Con rể có chuyện giấu chúng ta.” Tô Thạch Diễn khẳng định.

“Chuyện gì?”

“Tôi trước mặt không thể chắc chắn, có lẽ chuyện này có liên quan đến anh cả và chị dâu cả của nó, nó không tiện tiết lộ quá nhiều tin tức. Cũng có thể là...” Tô Thạch Diễn nói đến đây thì dừng lại.

Lưu Mộc Miễn lo lắng nhìn Tô Thạch Diễn: “Có thể là gì?”

“Cũng có thể là nó muốn từ chỗ chúng ta biết được manh mối khác, từ đó tìm ra điểm đốt phá trong vụ án của anh cả và chị dâu cả của nó.”

“Vậy hôm nay chúng ta nói những chuyện này không phải đã giao chuyện này cho Khải Uy rồi sao?”

Tô Thạch Diễn cầm cái ly: “Nó có thể tránh Dương Dương một mình đến tìm chúng ta thì đã tỏ rõ thái độ của nó rồi, chuyện này tiến hành sau lưng Dương Dương. Thái độ của nó và thái độ của chúng ta giống nhau. Cho dù chúng ta hôm nay không nói, nó cũng có thể dùng cách khác để biết. Chuyện này nó sớm muộn gì cũng biết. Chúng ta nói cho nó ý nghĩa lại khác.”

Lưu Mộc Miên hơi sửng sốt kêu lên một tiếng: “Tôi thật không hiểu nổi mấy người các ông trong đầu không biết chứa cái gì, cả ngày nghĩ mấy chuyện linh tinh như vậy. Đơn giản một chút không được sao?”

“Thân thế của Dương Dương vốn dĩ không đơn giản. Điểm này chúng ta đã sớm biết. Có con rể bảo vệ con bé, so với chúng ta tự bảo vệ nó còn có lợi nhiều hơn.”

“Ngộ nhỡ con rể muốn tổn thương Dương Dương thì sao? Tiểu Bảo bây giờ đã có thể nói chuyện rồi, không có quá khác biệt với những bạn nhỏ khác. Dương Dương đối với bọn họ còn có giá trị gì? Cơ thể của Dương Dương rất khỏe mạnh, tại sao chúng kết hôn một năm mà không có truyền ra tin tức con bé mang thai?” Lưu Mộc Miên càng nói càng kinh ngạc: “Ông xã, tôi sợ Dương Dương sẽ tổn thương.”

“Bà nên tin tưởng con gái của mình, nó có đủ năng lực ứng đối với bất cứ khó khăn gì xảy ra, chỉ là người làm ba mẹ của con bé, chúng ta có thể làm chỉ là tận lực làm giảm sự tác động mà chuyện này gây ra cho nó, để nó khi biết sự thật có thể bớt một phần đau khổ.”

Lưu Mộc Miên có chút chán nản lắc đầu: “Ông xã, tôi cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy, từ sau người chết, cô nhi viện bị cháy kia, tôi có dự cảm, chuyện này tóm lại có một ngày sẽ bị chọc thủng ra. Nhưng mấy năm nay, những ngày tháng của một nhà ba người chúng ta quá hạnh phúc rồi, tôi bắt đầu tự lừa mình dối người cho rằng không có ai biết Dương Dương không phải là con của chúng ta. Không ngờ, một ngày này đến đột ngột như vậy.”

Tô Thạch Diễn ôm Lưu Mộc Miên vào trong lòng: “Đừng quá lo lắng, Dương Dương tối về đến nhìn thấy cảm xúc của bà không đúng, con bé sẽ lo lắng.”

Lưu Mộc Miên vô lực gật đầu: “Đứa trẻ này, thật sự quá đáng thương. Nó nếu như tùy hứng lại không hiểu chuyện một chút thì tôi sẽ bớt yêu nó một chút. Bây giờ sẽ không cần lo lắng như vậy nữa.”

“Bà ấy. Con tốt bà còn không vui.” Tô Thạch Diễn cười nói: “Bà đi rửa mặt, lên lầu cố gắng nghỉ ngơi. Con rể nói rồi, tối sẽ dẫn Dương Dương và cháu ngoại về đây. Mặt của bà không giấu được, trước tiên điều chỉnh lại tinh thần, đừng để Dương Dương nhìn ra được điều gì khác thường.”

“Ừm.”

Tô Dương Dương bận rộn cả ngày, đến lúc tan sở thì người mệt rã rời, nằm bò trên bàn làm việc không nhúc nhích.

Tô Dương Dương cảm thấy cái cơ thể này của cô đã không còn là của mình nữa.

Tô Dương Dương nhận lúc Chu Ngọc Cầm lo cho bệnh nhân thì giống như biến thành người bệnh nằm gục trên bàn làm việc, tay chân không có lực làm gì cả.

Còn chưa nghỉ ngơi được mấy phút thì có âm báo tin nhắn mới từ mess tới.

Tô Dương Dương tốn lực đưa tay, cầm chiếc điện thoại đến trước mắt.

Nhìn thấy biệt danh đó, nhớ mấy ngày trước đã kết bạn với bệnh nhân của cô.

Tiểu Ngư Ngư: Bác sĩ Tô, tan làm chưa? Đừng quá vất vả, cơ thể quan trọng.

Khóe môi của Tô Dương Dương cong lên lộ ra nụ cười, sự mệt mỏi trên người bởi vì một câu nói của một bệnh nhân cũ đã làm tan biến không ít.

Tô Dương Dương một tay bấm điện thoại, nhanh chóng trả lời: “Cảm ơn sự quan tâm của bạn, chuẩn bị tan làm. Bạn là bệnh nhân nào? Sức khỏe hồi phục rồi chứ?”

“Tôi là một bệnh viện đã ra viện rất lâu rồi, bác sĩ Tô có thể không nhớ nữa. Tôi gần đây mới học cách dùng mess, hy vọng sẽ không quá làm phiền cô.”

“Bạn quá khách khí rồi. Sau này cũng mong duy trì thói quen sống lành mạnh, đừng để sinh bệnh nữa.”

“Được. Lúc ở bệnh viện nhận được sự chăm sóc tận tình của bác sĩ Tô, còn mong bác sĩ Tô sau này có chuyện khó khăn gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định cố gắng giúp đỡ.”

“Cảm ơn bạn. Lời này tôi ghi nhớ trong lòng.” Tô Dương Dương gạt gạt sợi tóc, trêu đùa.

Tiểu Ngư Ngư trả lời rất nhanh: “Tôi nghiêm túc.”

Tô Dương Dương nhìn cuộc đối thoại của hai người, lộ ra một nụ cười.

Cô ngược lại không coi lời này là thật, nhưng có thể có một bệnh nhân nói mấy lời này với cô, giống như tiêm máu gà của cô, bỗng chốc máu huyết tràn đầy sống lại.

Tô Dương Dương đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Chu Ngọc Cầm vừa hay đi vào, Tô Dương Dương bèn hỏi: “Cô Chu, còn có chuyện gì cần xử lý không?”

Chu Ngọc Cầm ngồi vào vị trí, nói: “Cô ngày mai không cần đến đây nữa.”

“Á? Có phải tôi có chỗ nào làm không tốt không?”

Thần sắc của Chu Ngọc Cầm vẫn lạnh nhạt: “Tôi sắp làm thủ tục nghỉ hưu, thời gian huấn luyện của cô cũng sắp đến rồi, nhận xét tôi đã viết xong cho cô rồi. Cô có thể cầm về bệnh viện báo cáo rồi.”

Chu Ngọc Cầm nói xong thì đưa một túi tài liệu đã được dán kín cho Tô Dương Dương: “Tôi đã đánh tiếng với lãnh đạo của bệnh viện Nhã Đức rồi, đi thôi.”

Tô Dương Dương sờ chiếc túi tài liệu có hơi nặng, trong lòng không có một ít dao động là giả.

“Cô Chu, cảm ơn sự hướng dẫn của cô trong khoảng thời gian này, khiến tôi biết được nhiều hữu ích.”

Chu Ngọc Cầm nhàn nhạt đáp một tiếng, không nhìn ra cảm xúc dao động.

Tô Dương Dương căn nhắc trong lòng, biết Chu Ngọc Cầm nhất định sẽ từ chối cô, nhưng vẫn nói: “Cô chú, tối nay tôi mời cô ăn cơm.”

Quả nhiên, Chu Ngọc Cầm liếc nhìn Tô Dương Dương, ngữ khí lạnh lùng nói: “Cô mời tôi ăn cơm là có mục đích gì? Muốn làm thân với tôi, hay là muốn mặt mũi? Nếu như là người trước, vậy không cần. Bất cứ chuyện gì tôi làm đều căn cứ theo quy định của bệnh viện mà làm, cô không đạt tiêu chuẩn, tôi cũng sẽ không vì ăn của cô một bữa cơm đã dao động, nhận xét của cô tôi cũng tuyệt đối sẽ không đề cao nửa phần. Nếu như muốn mặt mũi thì càng không cần thiết, cô sẽ không có được nửa điểm có lợi.”

Chu Ngọc Cầm nói xong, cởi chiếc áo blouse, tháo găng tay, sau đó quay lưng đi thẳng.

Tô Dương Dương cũng cảm thấy mình thật tài, rõ ràng biết Chu Ngọc Cầm là người gì, còn tự đi tìm khó chịu.