Cô Vợ Dễ Thương

Chương 208: Tôi cần một mạc nhậm mộ chỉ thuộc về tôi!




“Em đã cố gắng để hiểu những gì anh ấy đã làm cho Ninh Duy trong khoảng thời gian này, về mặt lý trí em tán thưởng hành động của anh ấy, chí ít nó thể hiện rằng anh ấy là người đàn ông có ơn tất báo, trọng tình trọng nghĩa. Nhưng em sợ anh ấy yêu Ninh Duy.” Hàn Vân Nhi nói, bàn tay siết lại thành quyền: “Ninh Duy vì cứu anh ấy mà cả đời bị huỷ, trở thành bộ dạng như bây giờ. Mạc Nhậm Mộ còn có thể yêu người phụ nữ khác sao?”

Tô Dương Dương trầm mặc một hồi: “Chị nghĩ, anh ta đồng ý kết hôn với em, nhất định là muốn buông bỏ chuyện năm đó, trải qua cuộc sống bình thường. Em là vợ của anh ta, lúc Ninh Duy xuất hiện, cũng là lúc anh ta không thể đối mặt với chuyện đó nhất, em hãy thử thấu hiểu anh ta, cùng anh ta gắng gượng qua những ngày này. Đợi chuyện qua rồi giải quyết chuyện của hai người.”

“Chị thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Nếu như chuyện xảy ra trên người chị, chị sẽ làm như vậy. Giữa vợ chồng bình thường có thể cãi nhau riêng với nhau, khi đối diện với người ngoài thì phải nghiến răng đối đãi, sau đó rồi hẵng đấu đá, cãi nhau.”

“Chị dâu, suy nghĩ của chị thật đặc biệt.”

“Ba mẹ của chị làm như vậy đó, hơn nữa tình cảm của bọn họ rất tốt. Chị cảm thấy cách này có thể tham khảo một chút.”

“Ừm. Nghĩ kỹ lại thì hình như ba mẹ em cũng đi theo con đường này, EQ của bọn họ đều rất cao, hỉ nộ đều rất ít khi bày ra mặt, căn bản là không biết bọn họ cãi nhau khi nào, làm hoà khi nào nữa.” Hàn Vân Nhi cười khổ: “Em cũng là do sống ở hoàn cảnh như vậy lâu rồi, nên cũng ít khi lộ cảm xúc của mình khi ở bên ngoài.”

“Ba chồng mẹ chồng trước đây là thương nhân, thương nhân đi trên thương trường nếu như quá để lộ cảm xúc cá nhân thì rất dễ bị người ta lợi dụng hoặc nhằm vào chỗ yếu. Anh hai em ở bên ngoài cũng vậy, còn ở bên trong thì tuỳ ý lắm.”

Hàn Vân Nhi gật gật đầu.

“Em là người thông minh, em chỉ cần tĩnh tâm lại và suy nghĩ, chắc chắn có thể suy nghĩ càng toàn diện hơn chị nữa.” Tô Dương Dương vỗ vỗ vai Hàn Vân Nhi: “Em chồng, chị tin em nhất định sẽ có thể xử lý tốt.”

Hàn Vân Nhi ôm lấy Tô Dương Dương: “Chị dâu, cảm ơn chị. Anh hai có thể lấy được chị là quá tốt rồi.”

Tô Dương Dương hắc hắc cười vài tiếng rồi đi ra ngoài.

Hàn Vân Nhi ngồi tại chỗ sững sờ rất lâu, ánh mắt có chút trống rỗng mà nhìn em bé nhỏ đang nằm trên giường.

Tay chân của tiểu bảo bảo mềm mại giống như những củ sen nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ mới lớn hơn nắm tay mang máng có dáng vẻ của Mạc Nhậm Mộ.

Bé cưng giống như là cảm nhận được ánh mắt của mẹ, nghiêng đầu qua, vừa phun nước bọt, vừa nhìn Hàn Vân Nhi, trong đôi mắt đen láy mang theo sự lấp lánh và ngây thơ mà chỉ trẻ con mới có.

Hàn Vân Nhi nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của bé, tiểu bảo bảo phun nước bọt càng vui vẻ hơn nữa.

Trên mặt Hàn Vân Nhi bất giác lộ ra một nụ cười mềm mại.

Một tay khác của cô cầm lấy điện thoại, gọi cho Mạc Nhậm Mộ.

Chuông điện thoại reo lên một hồi rồi mới được nhấc máy: “Vân Nhi, em…”

Hàn Vân Nhi ngắt lời của Mạc Nhậm Mộ: “Mạc Nhậm Mộ, xử lý chuyện giữa anh và Ninh Duy cho sạch sẽ, sau đó lăn về bên cạnh tôi xử lý chuyện của chúng ta! Tính nhẫn nại của tôi không nhiều, anh xem sao rồi làm đi.”

Mạc Nhậm Mộ sững sờ: “Bà xã, cảm ơn em. Anh sẽ xử lý nhanh nhất có thể, sau đó quay về bên cạnh em.”

“Tôi chỉ cần một Mạc Nhậm Mộ thuộc về tôi, Mạc Nhậm Mộ mang theo vết tích của Ninh Duy thì tôi không cần!”

“Được.”

Hàn Vân Nhi cúp điện thoại.

Cô không tin, cô không xử lý được một cuộc hôn nhân.

Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy ở lại nhà tổ vào cả hai ngày cuối tuần.

Diện tích của nhà tổ lớn hơn biệt thự, Bánh Xe vui vẻ hết cỡ.

Mới sáng sớm dậy đã chạy lung tung khắp nơi, kéo cũng kéo không được, giẫm hư hết đám rau mầm của Lương Nhu.

Tô Dương Dương kéo theo Hàn Vân Nhi và tiểu bảo bảo đi dạo quanh ngọn núi phía sau của nhà tổ, khí sắc của Hàn Vân Nhi tốt hơn không ít, nụ cười cũng nhiều hơn.

Sự thay đổi của Hàn Vân Nhi khiến Lương Nhu yên tâm hơn rất nhiều.

Trước khi Tô Dương Dương phải về, Lương nhu kéo tay cô không buông: “Con gái, cảm ơn con đã khuyên Vân Nhi. Hai đứa tuổi tác xêm xêm nhau, có thể hiểu được tâm trạng và suy nghĩ của nhau, giữa mẹ và nó thật sự có cách biệt về thế hệ.”

“Mẹ, mẹ khách sáo quá rồi, có lúc khách sáo sẽ trông rất xa cách đó. Vân Nhi có thể là vì vậy nên mới ngại nói đó.”

“Haiz, mấy năm nay cũng đã quen rồi, nhất thời cũng không thay đổi được.” Lương Nhu cười nói: “Về điểm này thì ông bà thông gia làm tốt hơn, nuôi con lớn lên với cái tính này, nhiệt tình, lương thiện, gần gũi.”

“Mẹ, mẹ khen con như vậy có thật sự được không đó?”

“Con vốn đã rất tốt rồi. Mấy năm trước khi gặp con, mẹ đã rất thích con rồi. Không ngờ chúng ta vẫn còn có duyên phận làm mẹ con nữa.” Lương Nhu đặt vào tay Tô Dương Dương một chiếc túi vô cùng đẹp: “Nghe Khải Uy nói mấy ngày trước là sinh nhật của bà thông gia, mẹ với ba con biết muộn quá, món quà này là chút tâm ý của ba mẹ, con giúp mẹ chuyển giao cho bà thông gia đi.”

“Không cần khách sáo như vậy đâu ạ. Con nói với mẹ con là mẹ có nhớ là được rồi, có tâm ý là được.”

“Cái này là đặc biệt chuẩn bị cho bà thông gia, con đừng từ chối nữa.”

“Dạ được. Con thay mẹ con cảm ơn mẹ.”

“Con bé ngốc, khách sáo cái gì. Sau này mẹ hẹn bà ấy đi mua sắm, uống trà, học làm bánh kem với bà ấy.”

“Hai mẹ nhất định có thể hoà hợp rất tốt.” Tô Dương Dương cười nói.

“Đó là chắc chắn rồi. Lên xe đi, đừng để trễ.”

“Ừm ừm, ba mẹ, chúng con đi đây, tạm biệt.”

Tô Dương Dương xách quà ngồi vào trong xe, còn vẫy vẫy tay với Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu.

Hàn Khải Uy buồn cười mà nhìn hành động của cô.

Tô Dương Dương ôm lấy cái túi nhỏ đó: “Thổ hào, món quà này có khi nào quá quý giá? Có khi nào có giá trị liên thành không?”

“Không đâu.”

“Anh không thể an ủi em chút sao?”

“Mẹ vợ còn không để ý tới món quà có quý giá hay không. Còn em?”

Tô Dương Dương tò mò chờ đợi những lời tiếp theo của Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy khẽ cong khoé miệng lên nói: “Cho em một cục đá rách nát, em cũng vui đến nỗi cười không thấy mắt đâu nữa.”

“Thổ hào, anh chọc em.” Tô Dương Dương liếc anh.

“Không dám.”

Tiểu Bảo nhìn đôi vợ chồng show ân ái không có tiết tháo kia với vẻ mặt thờ ơ, nói: “Có thể đừng show ân ái trước mặt con không? Con chỉ là một đứa con nít 6 tuổi thôi đó.”

Hàn Khải Uy, Tô Dương Dương: “…”

Sau khi Hàn Khải Uy đưa vợ và con trai đến bệnh viện và trường học xong, thì tuỳ ý ngừng xe ở bên đường.

Anh châm một điếu thuốc, để mặc cho khói trắng bay lên.

Anh không thích mùi vị của nicotine, khi thức khuya cũng cố gắng chọn uống cà phê.

Hàn Khải Uy chịu đựng một lúc, khi không chịu nổi nữa liền mở cửa sổ, ném điếu thuốc vẫn còn cháy vào thùng rác bên đường.

Cùng lúc đó, một người ăn xin ở bên cạnh xe của Hàn Khải Uy lập tức lao tới nhặt điếu thuốc.

Người ăn mày quay đầu lại nhìn Hàn Khải Uy, lộ ra bộ mặt bẩn thỉu của mình, nhếch mép cười ngốc nghếch.

Hàn Khải Uy chán ghét mà cau mày, khởi động xe rời đi.

Khi chiếc xe rẽ vào một góc, Hàn Khải Uy mới đưa một tay lên cầm lấy cục giấy nhỏ bị vo lại trên ghế lái phụ.

Cục giấy có màu rất tương đồng với ghế ngồi, không nhìn kỹ thì căn bản là không nhìn ra được.

Hàn Khải Uy một tay mở mảnh giấy ra.

Trên giấy viết một dòng chữ nhỏ: “Người ở đằng sau Ninh Duy đã hiện hình, mục tiêu tiếp theo đây là bác sĩ, xin bảo vệ bác sĩ cho tốt. Tình hình của pháp y và bác sĩ đều nguy hiểm như nhau. Ba mẹ của bác sĩ gần đây không được ra ngoài, có thợ săn đợi.”