Cô Vợ Dễ Thương

Chương 206: Cuối cùng cũng nghe được một câu dễ nghe rồi




“Được thôi. Bà Lưu Mộc Miên thân mến, vì hôm nay mẹ cứ luôn vùi dập con, con quyết định không tặng quà sinh nhật cho mẹ nữa, để đến năm sau.”

“Không thèm quà của con.” Lưu Mộc Miên nói xong thì gắp cho Tô Dương Dương một cái đùi gà lớn: “Con vui vẻ khoẻ mạnh là quan trọng nhất.”

“Cuối cùng cũng được nghe một câu dễ nghe rồi.” Tô Dương Dương cười nói.

“Xía, đừng vui mừng quá sớm. Là bởi vì ăn đùi gà quá phiền phức nên chỉ đành cho con ăn thôi.”

Câu trả lời của Tô Dương Dương là trực tiếp đeo bao tay dùng một lần lên, cố ý cắn một miếng gà lớn, nhai nhồm nhồm nhoàm nhoàm.

...

Cả nhà vui vẻ ăn cơm xong thì uống trà ngồi tiêu hóa.

Tô Dương Dương lo liệu cắt bánh, còn Hàn Khải Uy thì tắt đèn.

Tô Dương Dương dẫn đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật: “Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you …”

Tiểu Bảo và Bánh Xe cũng tham gia.

Trong tiếng hát mừng sinh nhật ấm áp có xen kẽ tiếng chó sủa, bức tranh đó quả thực là không thể đẹp hơn.

Ăn bánh xong thì cũng đã gần chín giờ.

Tô Dương Dương đang định hỏi Hàn Khải Uy xem bọn họ có muốn về biệt thự không, thì thấy Tiểu Bảo và Bánh Xe đã tung tăng đi lên lầu.

Hàn Khải Uy vỗ vỗ tay cô: “Đêm nay ở đây đi, em với mẹ vợ trò chuyện.”

“Không trò chuyện, bà ấy ngày ngày kích thích em.”

“Không phải em rất thích cách ăn ở chung này sao?”

“Thích hồi nào?”

“Nụ cười của em nói với anh, em rất thích.” Hàn Khải Uy nhẹ giọng nói.

Tô Dương Dương rúc vào vòng tay của Hàn Khải Uy: “Thổ hào, khi nào chúng ta về thăm nhà tổ vậy? Em bé của Vân Nhi cũng đã sắp ba tháng rồi, em cũng không chăm sóc em ấy được gì hết, có chút ngại quá.”

“Nó và em bé đều rất tốt, ba mẹ sẽ chăm sóc tốt cho nó.”

“Còn Mạc Nhậm Mộ thì sao? Gần đây không có thấy tin tức của anh ta.”

“Cậu ta đang chạy quan hệ cho Ninh Duy.”

“Vân Nhi có khi nào sẽ khó chịu trong lòng không?” Tô Dương Dương hỏi.

“Khó chịu thì chắc chắn rồi. Đợi sau khi em bận việc xong, nếu như tiện thì có thể về nhà tổ bầu bạn với Vân Nhi, nó có thể sẽ có tình trạng trầm cảm sau sinh đó, tuổi em và nó xêm xêm nhau, có chút chuyện nó sẽ chịu nói với em.”

“Vậy ngày mai chúng ta về nhà tổ.”

Hàn Khải Uy gật gật đầu: “Nghe bà xã anh hết.”

Ngày hôm sau, vào chiều tối.

Tô Dương Dương xử lý xong tất cả công việc trên tay, nói với Chu Ngọc Cầm một tiếng rồi tan ca.

Lúc xuống bãi đậu xe, cô nhận được thông báo kết bạn từ Facebook.

Tô Dương Dương nhìn thông tin ghi chú của người đó “Bệnh nhân trước đây của bác sĩ Tô, xin kết bạn!”

Tô Dương Dương do dự một hồi rồi kết bạn, cô quả thực là sẽ kết bạn với một số bệnh nhân.

Không phải là tất cả các bệnh nhân xuất viện xong thì đều khoẻ mạnh, có một số bệnh nhân mãn tính và bệnh nhân phải mổ nhiều lần nhưng thời gian mổ kéo dài, cô sẽ thỉnh thoảng tìm hiểu tình hình của họ.

Cho dù có nhiều bệnh nhân sau khi xuất viện, lúc nhập viện lần nữa sẽ chọn những bệnh viện khác để điều trị.

Cô vẫn không có ý định từ bỏ những công việc này.

Đối với cô, đây là một phần công việc của cô, sẽ không thay đổi cách làm việc chỉ vì bệnh nhân thay đổi bệnh viện.

Tô Dương Dương gọi điện thoại cho Tiểu Bảo: “Bảo bối, con tan học chưa? Bây giờ đang ở đâu?”

“Con và ông quản gia đang trên đường về nhà tổ. Mẹ sắp đến chưa?”

“Ừm, mẹ đang chuẩn bị từ bệnh viện về đó. Bảo bối, con muốn ăn gì? Mẹ trên đường về sẽ mua cho con.”

“Cá viên.” Tiểu Bảo không chút nghĩ ngợi mà nói.

Lần trước Tô Dương Dương đưa bé con đi ăn một lần, bé con rất thích, liên tiếp ăn một tuần cũng không thấy ngán.

“Được rồi, lát nữa mẹ sẽ mua cho con.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Đừng khách sáo. Cúp máy đây, tạm biệt bảo bối.”

Tô Dương Dương lại gọi cho Hàn Vân Nhi.

Hàn Vân Nhi yếu ớt alo một tiếng, khiến cho Tô Dương Dương giật mình.

Tô Dương Dương vội vàng hỏi: “Bà cô ơi, em bị gì thế? Sao giọng nói lại không ổn thế hả. Khám bác sĩ chưa?”

“Không sao. Nghe mẹ em nói, chị và anh hai tối nay đến đây. Sắp đến rồi hả?”

“Chưa. Chị phải mua cá viên cho Tiểu Bảo, hỏi em có muốn ăn không?”

“Có.”

“Vậy chị mua nhiều chút. Em còn muốn ăn gì nữa không? Chị mua luôn.”

“Chị xem rồi mua đi, em bây giờ vô cùng muốn ăn mấy cái đồ ăn rác, ngày nào cũng ăn cơm ở nhà, sắp ói luôn rồi.”

“Vậy tối nay theo chị và anh hai em về nhà đi, để em giải phóng mình một khoảng thời gian.”

“Được a. Em và em bé có được tự do không thì phải xem chị và anh hai rồi.”

“Bao em luôn.”

Tô Dương Dương lái xe, xếp hàng ở cửa hàng cá viên mười mấy phút, mua hai túi cá viên thủ công.

Trước đây khi cô đói mà lại không muốn ăn cơm, sẽ ném vài viên cá vào lò vi sóng và quay trong vài phút, sau đó dễ dàng giải quyết bữa ăn.

Xe của Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy đến nhà tổ gần như là cùng lúc.

Tô Dương Dương hạ cửa sổ xe xuống, nghịch ngợm mà cúi chào Hàn Khải Uy một cái, nhỏ tiếng nói: “Ba Hàn ơi, người ta cần anh giúp.”

Hàn Khải Uy chả hề nhướng mày lên mà cười: “Đưa đây.”

Tô Dương Dương lập tức tí ta tí tửng xách cá viên và những đồ ăn vặt khác xuống, giao cho Hàn Khải Uy.

Bên nhà tổ rất ít khi ăn đồ ăn bên ngoài làm, dù sao người làm ở trong nhà làm chuyên nghiệp hơn, ngon hơn, nhưng mà ngày ngày ăn sơn hào hải vị cũng sẽ bị ngán, vẫn sẽ muốn ăn một chút đồ ăn rác ngon về màu sắc và hương thơm mới cảm thấy thoải mái được.

Cho nên, bình thường muốn ăn cũng chỉ có thể để Hàn Khải Uy xách về mới không bị nói.

Đó chỉ đơn giản là một thực tế xương máu chứng minh rằng “sức mạnh kinh tế quyết định quyền được nói”!

Quả nhiên, Lương Nhu và Hàn Gia Mẫn nhìn thấy Hàn Khải Uy xách tới mấy túi đồ ăn rác đi vào, nhưng cũng không nói gì.

Hàn Khải Uy đặt mấy túi đồ lên bàn: “Ba mẹ, Vân Nhi, Tiểu Bảo, thử cá viên và đồ ăn nhẹ con mua đi, mùi vị không tệ đâu.”

Hàn Vân Nhi lặng lẽ giơ ngón tay cái với Tô Dương Dương, sau đó dùng tăm tre xiên một cục cá viên lên ăn: “Ừm, thật không tệ. Anh hai, anh mua ở đâu vậy? Thật là chính thống.”

“Có nói em cũng không biết đâu, lần sao đưa em và chị dâu em đi.”

Lương Nhu và Hàn Gia Mẫn cũng thử một chút: “Mùi vị quả thực không tồi, thỉnh thoảng ăn thì không phản đối, thường xuyên ăn thì không được.”

Tiểu Bảo âm thầm xử sạch vài viên cá, như thể không nghe thấy bà nội nói gì.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Dương Dương đi đến phòng em bé ôm lấy bé con mềm mại như không xương kia, đáy lòng mềm nhũn như vũng nước, cười nói: “Em bé thật ngoan quá, bị dì kỳ lạ bế mà cũng không khóc nữa.”

“Là thím kỳ lạ mới đúng.” Hàn Vân Nhi ở bên cạnh nói.

“Thím kỳ lạ thì thím kỳ lạ. Vân Nhi, sức khoẻ em hồi phục tốt chứ?”

“Cũng không tệ, đợi đủ ba tháng rồi em sẽ bắt đầu làm việc, cả ngày ở nhà, dễ suy nghĩ lung tung.”

“Thời gian này em có gặp qua Mạc Nhậm Mộ không?” Tô Dương Dương vốn định khéo léo một tí, nhưng nghĩ đến người thông minh như Hàn Vân Nhi chắc chắn sẽ biết cô muốn hỏi gì, nên dứt khoác hỏi thẳng luôn.

“Chị dâu, chị nói chuyện đừng thẳng thắn như thế được không?”

“Không phải đều là hỏi sao? Em thông minh hơn chị, chắc chắn là biết chị muốn hỏi gì. Chị cũng không giấu không diếm nữa. Em định thế nào?”

“Em vẫn chưa nghĩ xong. Từ những việc anh ấy làm cho Ninh Duy và những tổn thương mà Ninh Duy đã từng chịu vì anh ấy, em cũng không biết mình có lập trường để hận hay không nữa. Nói cách khác chính là, em đã yêu một người không yêu em, em chủ động theo đuổi, không cẩn thận trúng phải kế của người khác, mang thai con của Mạc Nhậm Mộ. Từ góc độ của Mạc Nhậm Mộ, anh ấy quả thực không có nghĩa vụ thích em, yêu em. Nếu như không phải vì gia thế của em, anh ấy có lẽ sẽ không nhìn em lấy một cái nữa.” Ngữ khí của Hàn Vân Nhi mang chút mỉa mai.