Cô Vợ Dễ Thương

Chương 196: Quay lại hiện trường tai nạn




Sau khi Tô Dương Dương tan ca, lái xe tới nơi cô gặp được Diệp Vĩ vào sáu năm trước trong ấn tượng của cô.

Thành phố Thương mấy năm nay phát triển vô cùng nhanh chóng, cô dạo vài vòng xung quanh mới xác định được phương hướng đại khái.

Nơi đó sáu năm trước là đường lớn, bây giờ là công viên trung tâm đường gần đó.

Lúc này, có không ít ông chú bà thím ăn xong cơm tối đang hóng mát, tản bộ.

Tô Dương Dương tìm một ông cụ nhìn khá thích tám chuyện đi tới.

“Ông ơi, con chào ông.”

Ông cụ nhìn thấy cô chủ động bắt chuyện, có chút cảnh giác.

Tô Dương Dương lấy ra thẻ nhà báo có thể giả mạo thành thật lấy từ chỗ Trình Nguyệt Như, nói: “Ông ơi, ông đừng sợ. Đây là giấy chứng nhận hành nghề của con. Con là ký giả tòa soạn, gần đây tòa soạn dự định làm chuyên đề hồi ức thành phố Thương, nơi này là khu vực có lịch sử khá lâu đời, hẳn sẽ không ít những chuyện cũ, con đến đây lấy tin, ông có từng nghe qua hay có câu chuyện gì đặc biệt không?

Ông lão nhìn chứng nhận hành nghề của cô, yên tâm, cười ha hả nói: “Nhiều lắm đó. Tôi là người thành phố Thương, cả đời đều sống ở đây, thay đổi của thành phố Thương tôi đều chứng kiến.”

“Vậy ông đợi chút. Con đi mua chút thức ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói.” Tô Dương Dương nói, đứng dậy, đi tới siêu thị mini cách mười mét, mua mấy túi đồ to tới.

Ông lão cũng gọi không ít hàng xóm tới, vây chật kín một vòng quanh bàn đá nhỏ trong công viên trung tâm.

Tô Dương Dương đặt hết đồ lên bàn: “Cảm ơn các ông bà chú thím tham dự, cảm ơn mọi người bằng lòng giúp đỡ. Những thứ này con vừa mua ở siêu thị mini, mọi người yên tâm ăn, không đủ con đi mua tiếp.”

“Cô bé, con khách sáo quá, con muốn biết về phương diện nào?”

Các ông bà lấy chút đồ ăn khỏi túi, chậm rãi ăn.

Tô Dương Dương lấy điện thoại trong túi ra, mở chức năng ghi âm, nói: “Các chú thím, con có thể ghi âm không? Có lúc nghe quá nhiều chuyện, con sẽ nhớ nhầm, không có ý gì khác.”

“Không sao, không sao. Cháu gái chú đi học còn ghi âm đâu. Các con viết bản thảo ghi âm rất bình thường. Đợi lát nữa chúng ta mồm năm miệng mười nói không ngừng, con không nhớ được thì quá lãng phí.”. Tiên Hiệp Hay

“Đúng vậy, đúng vậy. Ghi đi, nhớ không ra còn có thể mở ra nghe.”

“Đúng đúng.”

Mọi người mồm năm miệng mười nói.

“Vậy con các ơn các chú thím trước. Chủ đề lần này của con là buổi sáng. Chuyện xảy ra vào buổi sáng trong mười năm nay, có chuyện nào khiến cô chú lưu lại ấn tượng đặc biệt sâu đậm không?”

“Buổi sáng? Chuyện này không dễ nói.”

“Đúng vậy. Thời gian buổi sáng quá vội vàng, không phải đưa cháu đi học thì là bận mua thức ăn, thật sự không có ấn tượng gì sâu sắc.”

Một dì suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không phải không có. Năm đó, lúc còn chưa xây công viên trung tâm con phố này, chúng tôi đều lo sợ bất an đưa đón con, sợ chúng qua đường bị xe tông phải.”

“Đúng đúng, bà nói chuyện này tôi mới nhớ ra mấy năm trước có một vụ tai nạn xe, dường như có một đôi vợ chồng trẻ chết trong tai nạn đó, không lâu sau thì thành phố quyết định xây công viên trung tâm ở bên này, xe mới ít đi.”

“Tai nạn xe có liên quan gì với công viên trung tâm?” Tô Dương Dương không hiểu nói.

“Cái này dì cũng không hiểu. Nếu chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường, chúng tôi cũng không thể nhớ lâu như vậy. Vụ tai nạn đó có rất nhiều chỗ đáng nghi, dì đến giờ suy nghĩ vẫn cảm thấy không đúng lắm.”

Tô Dương Dương có thể xác định tai nạn bà dì nói là vụ tai nạn của Hàn Khải Niên và Diệp Vĩ, bèn nói: “Dì à, dì mau nói xem. Con có cảm giác nghe thấy bát quái siêu cấp lớn.”

“Ai ui, cũng không phải bát quái gì. Những người lớn tuổi sống ở đây lâu đều biết. Con vừa nhắc tới chuyện xảy ra vào buổi sáng, dì liền nhớ ra chuyện này.”

“Dì cảm thấy chỗ nào đáng nghi chứ?”

“Chỗ đáng nghi còn không ít đâu.” Một chú nói: “Lúc chú nhìn thấy chiếc xe đó là vào hơn sáu giờ sáng, dừng ở bên đường, đầu xe đã tông nát rồi. Lúc đó trên phố không có ai, trời cũng tối, chú liền không đi tới xem.”

“Tôi cũng nhìn thấy, cho rằng cảnh sát giao thông tới giờ làm sẽ đến kéo xe đi, kết quả căn bản không ai để ý. Cũng may hôm đó không có xe đến đây.”

“Bình thường con đường đó lưu lượng xe rất lớn sao?”

“Đoạn đường đó ngày thường rất loạn, xe cũng đậu dừng lung tung, thường xuất hiện tai nạn nhỏ, còn có trẻ con bị tông chết trên con đường đó. Nhưng hôm đó liền không có xe, trên đường yên tĩnh đến đáng sợ.”

Một ông cụ nghĩ nghĩ rồi nói: “Nói không có ai cũng không đúng, hôm đó tôi tập thể dục buổi sáng quay về nhìn thấy một cô gái cả người toàn là máu ôm một đứa bé từ trong xe ra. Sau khi cô gái ôm đứa bé đi, chúng tôi mới dám lại gần nhìn người trong xe, phát hiện bên trong có hai người bị thương nặng.”

“Sau đó mọi người báo cảnh sát sao?” Tô Dương Dương hỏi.

“Báo rồi, nhưng cảnh sát không tới.”

“Không tới?”

“Đúng, báo rất nhiều lần, cảnh sát cũng nói đã xuất phát rồi.”

“Tại sao báo cảnh sát rồi mà cảnh sát lại không tới?”

“Chúng tôi cũng không rõ, tóm lại vụ tai nạn đó quả thực vô cùng quái dị. Một hai tháng sau tai nạn, thì có bộ xây dựng đem nó thành một hạng mục cải tạo.”

“Hình như không phải bộ xây dựng làm, tôi nghe nói đó là công trình từ thiện nhà họ Hàn và nhà họ Diệp làm để cầu phúc cho con trai con gái.”

Tô Dương Dương trong lòng nảy lên: “Chú ơi, chú xác định sao?”

“Xác định. Con trai tôi chính là người trong bộ xây dựng, nó về nhà nói.”

“Vậy rốt cuộc là nhà họ Hàn hay là nhà họ Diệp?” Tô Dương Dương hỏi.

“Chuyện này thì không rõ, họ không phải thông gia sao? Hẳn là cùng nhau làm đi.”

Một dì chế nhạo nói: “Ông Lý, ông nói gì vậy. Khuôn phép trong gia tộc lớn phức tạp hơn gia đình dân đen như chúng ta nhiều, chúng ta và thông gia cũng không cùng bỏ tiền, họ càng không thể nào.”

“Cũng đúng. Cô bé, nếu con có hứng thủ với chuyện này, chú sẽ gọi điện thoại hỏi con trai chú, nó nhất định biết là nhà nào làm.”

“Phiền chú rồi.”

“Không phiền không phiền.” Ông ấy nói rồi móc điện thoại gọi cho con trai, hung hăng trải nghiệm cảm giác vui vẻ được mọi người chú ý.

Sau khi ông ấy cúp điện thoại, nói: “Là tiền nhà họ Diệp đầu tư, lúc đó hình như còn rất vội vàng, nói là họ muốn làm gấp hạng mục gần đó, sợ giao thông chỗ này tắc nghẽn, ảnh hưởng đến hạng mục khác của công ty họ.



Tô Dương Dương nói chuyện với các chú bác tới chín giờ rưỡi, cho tới khi các dì nhảy ở quảng trường đều tản đi hết mới rời đi.

Cô đơn giản thu dọn rác trên bàn đá, lái xe về nhà.

Thân thiết với Tiểu Bảo một trận xong, mới quay về phòng đánh răng rửa mặt.

Làm xong hết, cô cũng không thấy Hàn Khải Uy về phòng.

Cho nên, cô choàng khăn choàng mỏng, xuống lầu cầm hai bình sữa vào thư phòng

Hàn Khải Uy thấy cô vào, làm động tác im lặng.

Tô Dương Dương lập tức đi nhẹ nhàng, ngồi đối diện Hàn Khải Uy, mặt say mê nhìn Hàn Khải Uy dùng ngoại ngữ nói chuyện lưu loát với đối phương.

Tiếng Anh của cô có thể dùng được, dùng tiếng Anh để đi du lịch các nước Âu Mỹ không thành vấn đề.

Những ngôn ngữ khác cô thật sự có chút không rõ.

Hàn Khải Uy giao phó xong công việc gần đây thì kết thúc video call.

Tô Dương Dương đẩy sữa tới trước mặt Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy uống một hớp: “Hôm nay tăng ca?”