Cô Vợ Dễ Thương

Chương 190: Em muốn ở bao lâu cũng được




Hiện tại cảm giác của cô đối với Ninh Duy có chút phức tạp.

Một là thương cảm cô ta, hai là cảm thấy rất tiếc cho hoàn cảnh sống của cô ta.

Trong độ tuổi đẹp nhất, thuần túy nhất mà lại gặp chuyện hủy diệt cuộc sống, cho dù cô ta có muốn thoát ra khỏi đó thì làn khói mù mịt ấy cũng không chịu buông tha cho cô ta.

Tô Dương Dương hỏi: "Chủ nhiệm ôm hết chuyện này lên người của ông ấy là bởi vì bảo vệ cho em à? Ninh Cảnh Phong thì sao? Ninh Duy là người thân duy nhất của cậu ta mà, tại sao cậu ta có thể ra tay được."

"Con đường mà Ninh Duy đi chính là một ngõ cụt, cô ta ở bên ngoài còn nguy hiểm hơn so với trong ngục giam, sau khi cô ta vào đó thì chúng ta có thể vận dụng quan hệ để cô ta có một cuộc sống dễ chịu hơn một chút."

Tô Dương Dương phát hiện lời nói này của Hàn Khải Uy hoàn toàn chính xác.

Chỉ là ai có thể dửng dưng chấp nhận mình mất đi sự tự do chứ?

Huống hồ chi Ninh Duy cũng không phải thật sự bị điên, cô ta cũng có lúc tỉnh táo.

Cô gái này, một đời cũng bởi vì một sai lầm mà đi lệch, từ đó đã bị lệch lạc cả một đường.

Tô Dương Dương phát hiện rằng từ sống cho đến chết đều là một con đường của may mắn và xui xẻo.

Còn chưa được ba mẹ sinh ra đời mà đã bị phá, con đường của một số người đã kết thúc ở nơi đó; sau khi sinh ra không bị bệnh, khỏe mạnh lớn lên, những người này thì thắng lợi; trong cuộc sống dài dằng dẵng không gặp sự tổn thương ngoài ý muốn, cũng không mất đi tay chân, tâm can tỳ phổi, người này lại thắng lợi hơn; có một gia đình tốt đẹp, thành tích, công việc, có một chỗ đứng trong xã hội, người thuộc bộ phận này ít càng thêm ít.

Tô Dương Dương suy nghĩ như vậy, phát hiện chút bí bách nhỏ này của mình quả thật không đáng giá để nhắc tới.

Cô cũng đã may mắn như thế này, không có việc gì phải tự tìm chuyện giày vò cuộc sống tốt đẹp của mình.

Hàn Khải Uy nghe thấy tiếng Tô Dương Dương nhẹ nhõm thở một hơi, sự mất bình tĩnh ở trong lòng cũng dần dần tản đi.

"Thổ hào, bây giờ anh đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Em muốn ở nhà ba mẹ vợ bao lâu thì cứ ở bấy lâu."

"Em muốn ở vài ngày."

"Em muốn ở bao lâu đều được hết, đừng có gánh nặng trong lòng."

Tô Dương Dương xoa xoa mặt của mình, chỉnh máy điều hòa đến 19 độ, sau đó rút vào trong chăn bông.

Cô không biết mình muốn nói gì với Hàn Khải Uy, nhưng mà bây giờ cô không muốn cúp điện thoại.

Dường như là Hàn Khải Uy cũng biết suy nghĩ của cô, anh cũng không cúp máy.

Hai người bọn họ cứ lấy chuyện trao đổi tin tức ở công ty để nói chuyện với nhau.

Không biết là qua bao lâu, Hàn Khải Uy mới nói khẽ: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, em ngủ sớm một chút đi, sáng ngày mai anh dẫn Tiểu Bảo đến nhà ba mẹ vợ ăn sáng."

"Ừm, thổ hào ngủ ngon."

"Em ngủ ngon."

Sau khi Tô Dương Dương cúp điện thoại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

**

Hôm sau.

Lúc mà Tô Dương Dương vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn thì đã nghe thấy tiếng thét hưng phấn chói tai của Lưu Mộc Miên nữ sĩ ở dưới đầu.

"Cục cưng, Bánh Xe, các con đều đến à. Vẫn may là hồi sáng này bà ngoại đã chuẩn bị bữa ăn sáng nhiều hơn bình thường, các con nhanh chóng ăn đi, đừng để lại cho mẹ của con."

Tô Dương Dương yên lặng hừ một tiếng, biểu thị kháng nghị.

Lúc này có một bàn tay to lớn ấm áp, khô ráo sờ lên trán của cô.

Tô Dương Dương mở mắt ra, không hề bất ngờ chút nào khi nhìn thấy Hàn Khải Uy.

Tô Dương Dương cười cong cả mắt: "Anh còn không nhanh xuống dưới ăn điểm tâm hả? Đợi một lát nữa em xuất mã thì chắc chắn là ngay cả cặn cũng không còn."

"Em không có ăn như vậy đâu." Hàn Khải Uy cười nói, sờ lấy gương mặt mềm mại, mái tóc lạnh buốt của cô.

Tóc của cô bị máy điều hòa thổi cả một đêm, lạnh lẽo không mang theo một chút nhiệt độ nào, chạm vào giống như là sa tanh.

Tô Dương Dương quay đầu lại nhìn sợi tóc ở trong tay của Hàn Khải Uy: "Sờ một lần là 30 tỷ đó."

"Hạ giá chút đi?"

"Giá vợ chồng." Tô Dương Dương nói nói cười cười hắc hắc.

Hàn Khải Uy thấy cô cười đến híp cả mắt: "Mau thức dậy đi, nếu không thì sẽ đi làm trễ đó."

"Ừm. Hôm nay em phải đến bệnh viện sớm một chút, hôm nay Cô Chu có bảy ca phẫu thuật, em phải theo dõi toàn bộ quá trình."

"Bận rộn như vậy hả?"

"Bác sĩ trong thể chế đều như vậy hết đó, hận không thể làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, thật ra thì mệt mỏi một chút cũng không có gì cả, mệt mỏi cũng có giá trị, những người làm nghề y luôn sẵn sàng mệt mỏi, có lúc cảm thấy mệt mỏi không có giá trị thì nhìn thấy tương lai đều đen tối."

"Sao đột nhiên lại cảm khác như thế này vậy?" Hàn Khải Uy hỏi.

"Hôm qua có một đàn chị từ chức, chị ấy cách vị trí chuyên gia chỉ còn có một bước nữa thôi, nhưng mà chị ấy đã từ chức rồi." Giọng nói của Tô Dương Dương dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Từ lúc vào trường y cho đến khi từ chức thì chị ấy đã làm bác sĩ trong 18 năm, chị ấy cũng đã tận tâm và chưa bao giờ giờ xảy ra sự thiếu sót hay trái ý nào, chị ấy đã làm việc trong Chu Ngọc Cầm 7 tiếng đồng hồ mà cũng không hề nghe thấy lời than vãn nào. Chị ấy đã được thăng chức rất nhanh, người cố vấn của chị ấy đã khen ngợi chị ấy rất nhiều trong các trường hợp công cộng và trường hợp riêng tư, chỉ cần kiên trì một chút nữa thì chị ấy chính là chuyên gia rồi, nhưng mà chị ấy đã từ bỏ."

Tô Dương Dương vừa nói vừa lướt lướt bạn bè trong messenger, gửi một bài đăng rất dài cuối cùng của đàn chị đó cho Hàn Khải Uy xem.

Hàn Khải Uy nhận lấy điện thoại rồi đọc đoạn văn ở phía trên.

"Tôi đã quyết định tắt máy để né tránh tất cả mọi sự thắc mắc và quan tâm, và gần như là dùng một cách tiêu cực để đối diện với bạn bè, người thân, và người cố vấn của tôi. Tôi không ngờ rằng tôi làm việc như một bác sĩ đã một thời gian dài như vậy rồi, cuối cùng tôi lại xin nghỉ việc một cách vô trách nhiệm như vậy, đây là điều tôi không thể ngờ đến trong con đường sự nghiệp của tôi. Các phương tiện truyền thông, bệnh nhân và người nhà của bọn họ đều đang sử dụng nhiều phương pháp và dư luận đã đặt câu hỏi về lương tâm, nhân phẩm và đạo đức nghề nghiệp của những người làm công tác y tế chúng tôi. Nhưng ai đã từng hỏi bọn họ? Chúng tôi duy trì 98 tiếng đồng hồ để điều trị và cứu hộ trong thảm kịch hỏa hoạn ở trung tâm thương mại, tôi và các đồng nghiệp đã không ngừng nghỉ và cố gắng hết sức mình để chữa trị cho những người bị thương, khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cái mà chúng tôi đối mặt không phải là sự háo hức mong đợi của gia đình mà là một nhóm côn đồ hung ác. Bọn họ dùng ánh mắt lạnh như băng để nhìn những người thân của những người may mắn vừa trốn thoát khỏi Quỷ Môn Quan, đánh đập tất cả những người mà bọn họ có thể đánh đập, bao gồm cả chúng tôi. Có một bác sĩ đã bị bọn họ đánh đến nỗi gãy xương, nhưng vẫn không dám đánh trả lại, dùng tay để ngăn cản mặt của mình, kết quả là một cư dân mạng nào đó đã lập tức lấy điện thoại di động ra chụp lại hành vi của đàn anh của tôi, gọi điện thoại cho truyền thông, nói là bác sĩ đã đánh người. Sau đó lại gọi điện thoại cho người thân của bọn họ, nói là hắn ta đã thành công làm cho bác sĩ ra tay, sau khi ba chết thì chúng ta cũng có thể nhận thêm được mấy trăm triệu tiền bồi thường. Mồm mép khiến cho tôi hoảng hốt và trái tim lạnh cóng, mà truyền thông lại trắng trợn phủ lên, cuối cùng đàn anh của tôi vẫn bị trừ điểm thành tích và anh ấy cũng mang trên người một vết thương, trái tim và xương rồng mà tôi nuôi dưỡng trong ba năm nay cũng đã chết dưới chân của mấy người bọn họ. Trong mấy năm nay, tôi đã suy nghĩ từ chức ba lần. Một lần là liên tục tăng ca nửa tháng, không có một ngày nào có thể nghỉ ngơi được, tôi cảm thấy nếu như cứ tiếp tục làm việc như vậy thì tôi sẽ cực khổ chết mất; lần thứ hai là lúc nhìn thấy cậu học sinh chuyển trường lái một chiếc xe hơi sang trọng, sống trong một ngôi biệt thự, còn tôi với đôi mắt gấu trúc và mức lương đủ ăn đủ mặc, nhưng mà cuối cùng tôi vẫn không từ chức, tôi cảm thấy cái nghề này cần tôi, các bệnh nhân cần tôi. Trải qua chuyện lần này, tôi phát hiện tôi không có cách nào phục vụ cho những người như thế này nữa, thậm chí xuất phát từ nội tâm, tôi cảm thấy những người này không xứng có được sự phục vụ của bác sĩ. Tôi rất xin lỗi vì đã dùng cách này để rời khỏi nghề nghiệp mà tôi tuyên thệ là sẽ phục vụ cả đời, tôi cũng tin tưởng rằng mình sẽ sống và làm việc tốt hơn ở lĩnh vực khác, nhưng mà tôi không biết làm như thế nào để đưa các đồng nghiệp và cố vấn cũ của mình thoát khỏi tình trạng khó khăn này. Trái tim của chúng tôi có thể tan nát một lần, hai lần, thậm chí là một trăm lần, cuối cùng cũng sẽ có một ngày nó trở thành một đống bột, lúc đó bọn họ nên làm cái gì đây?"

Hàn Khải Uy bỏ điện thoại di động xuống, giọng nói mềm nhũn: "Tối ngày hôm qua em không vui là bởi vì chuyện này?"