Tô Dương Dương cười hắc hắc hai tiếng, tâm trạng lập tức sáng sủa hơn.
Cô phát hiện cô thật sự dễ dàng tin tưởng thổ hào nhà cô.
Loại chuyện như thế này, nếu như xảy ra ở trên người của những người phụ nữ khác, chắc chắn sẽ để cho chồng của mình quỳ lên vỏ sầu riêng, thế mà cô cứ vui vẻ giả thuyết như vậy.
Tô Dương Dương hỏi: "Tên của Tiểu Bảo là đặt như thế nào vậy? Sau khi nghe thấy thì hình như có quan hệ với Ninh Duy, "Duy Trạch" ngụ ý là cái gì?"
"Đó là cái tên lúc anh cả và chị dâu của anh còn sống đã đặt, lấy tên của ông nội anh đặt, anh cả và chị dâu hài lòng nhất với cái tên "Duy Trạch" trong bốn cái tên của ông nội đã đặt, sau khi bọn họ qua đời liền dùng cái tên này."
"Em có ấn tượng rất nhạt nhòa đối với chuyện em đã cứu anh cả và chị dâu, em nhớ được là em đã từng cứu một đôi vợ chồng xảy ra tai nạn giao thông, nhưng mà cũng không nhớ rõ xe và mặt của bọn họ. Chuyện của bọn họ xảy ra bất ngờ, hay là có người hại?"
Hàn Khải Uy không nói tiếp nữa.
Tô Dương Dương thấy phản ứng của anh, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Trong lòng lại dâng lên cảm giác mệt mỏi không hiểu nổi, càng ủ rũ hơn so với lúc mà cô giằng co với Ninh Duy.
Cô có thể chiến đấu với bất kỳ người nào, bởi vì cô không thể khiến cho những người quan tâm đến cô bởi vì sự yếu đuối và dễ ức hiếp của cô mà chịu tổn thương, không muốn lúc bọn họ phải làm chuyện khác mà còn phải phân tâm lo lắng cho cô.
Cho nên phản ứng đầu tiên khi cô gặp chuyện gì đó thì sẽ xông lên phía trước mà đối mặt, cho dù đó có phải là chuyện mà cô có thể đối mặt hay không.
Đối với chuyện mà Ninh Duy đã nói, đến bây giờ cô vẫn không có cách nào có thể tỉnh táo lại để suy nghĩ độ chân thật trong lời nói của cô ta.
Cô đã hỏi Hàn Khải Uy, cô tin tưởng anh sẽ không lừa gạt cô.
Bọn họ là vợ chồng.
Ngay cả những cặp vợ chồng chênh lệch nhau về tiền bạc và địa vị xã hội, bọn họ cũng là vợ chồng.
Cô cho rằng thái độ của cô đã đủ cho thấy lập trường của cô.
Bọn họ đã ở cạnh nhau gần một năm, nhưng vẫn còn chưa đủ để Hàn Khải Uy sinh ra lòng tin tưởng cô.
Nhận thức này khiến Tô Dương Dương cảm thấy lạnh lẽo.
Tô Dương Dương cố gắng không để mình nghĩ đến chuyện này, nghĩ như vậy thì quá tiêu cực rồi.
Có lẽ là Hàn Khải Uy có tính toán khác, chỉ là hiện tại vẫn chưa đến lúc nó cho cô biết mà thôi.
Tô Dương Dương suy nghĩ như vậy, chậm rãi nhắm mắt lại, lười phải tiếp tục suy nghĩ nữa.
Dù sao bây giờ, ngày nào cô cũng phải đấu với trời, đấu với người, thời gian trôi qua thật sự không mấy vui vẻ.
Mà việc nhỏ không đáng kể đó thì bỏ qua đi.
Đợi đến lúc cô có thời gian rồi thì từ từ suy nghĩ tiếp.
**
Sau khi làm việc với Chu Ngọc Cầm liên tục một tuần, Tô Dương Dương mới xem như đã hiểu rõ ràng cách làm việc và thói quen làm việc của vị này.
Chu Ngọc Cầm ngoại trừ việc là một người không dễ dàng ở chung, thì là một người thầy rất tốt.
Bà ta sẽ trực tiếp vạch trần sai lầm của Tô Dương Dương, đồng thời cũng sẽ giải thích kỹ càng, có sự chênh lệch rất lớn so với trạng thái bình thường, dường như là đem tất cả nhiệt tình và ngôn ngữ đều nhập vào trong công việc.
Khiến cho Tô Dương Dương cảm thấy rất là xấu hổ đối với những lời nói không biết trời cao đất rộng đã nói với Chu Ngọc Cầm trước kia.
Thứ sáu, trước khi tan làm, Tô Dương Dương nói với Chu Ngọc Cầm: "Cô Chu, sau khi tan việc thì cô có dự định gì không ạ?"
Chu Ngọc Cầm dùng ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo như trước mà nhìn Tô Dương Dương: "Nói."
"Em xin lỗi vì những lời nói bất kính đã nói với cô trước đó, hi vọng có thể ăn một bữa cơm với cô, tâm sự chuyện công việc."
"Chuyện công việc thì để đến lúc đi làm rồi nói." Chu Ngọc Cầm lạnh nhạt nói, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, xem Tô Dương Dương như là không khí.
Tô Dương Dương nhìn Chu Ngọc Cầm với mái tóc hoa râm, thở dài.
Cô Chu quả nhiên có cá tính.
Sau khi Chu Ngọc Cầm nói xong câu nói kia, cũng không thèm cho Tô Dương Dương bất kỳ ánh mắt nào khác.
Mấy ngày nay, số lần mà Tô Dương Dương tự chuốc lấy nhục nhã ở trước mặt của bà ta không ít, da mặt cũng đã dày lên không ít.
Do đó, cô trở về vị trí của mình mà không hề có một chút chướng ngại tâm lý nào, xử lý xong những chuyện mà mình vẫn chưa làm xong.
Không bao lâu sau, cô cảm thấy ánh sáng trên đầu của mình bị chặn lại.
Tô Dương Dương nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Ngọc Cầm đang đứng ở sau lưng của cô.
Chu Ngọc Cầm không nhìn cô mà là quét mắt nhìn ca bệnh Tô Dương Dương đang xử lý, nhìn thấy mấy kế hoạch điều trị chi tiết được mô phỏng ở bên trên, sắc mặt không có bất kỳ thay đổi nào.
Một lát sau, giọng nói của Chu Ngọc Cầm rất bình thản: "Chúng ta gặp nhau ba tháng, không cần phải lãng phí tâm tư trên người của tôi, không có ý nghĩa đâu."
Chu Ngọc Cầm nói xong, ưỡn lưng thẳng tắp, chậm rãi đi khỏi.
Tô Dương Dương nhai nuốt lời nói của Chu Ngọc Cầm, đóng máy tính rời khỏi phòng làm việc.
Tối ngày hôm nay cô quả thật muốn mời Chu Ngọc Cầm dùng cơm tối, mấy lời nói lần trước của cô có thể xây dựng được hình tượng không dễ bắt nạt và độc lập ở trước mặt của Chu Ngọc Cầm trong một thời gian ngắn, nhưng có vài lời nói quả thật có chút ngốc nghếch lại ngây thơ, còn dễ dàng chọc cho người ta không vui vẻ.
Những lời nói đó, ngoại trừ cô muốn nhanh chóng biểu hiện mình với Chu Ngọc Cầm, cô còn muốn hiểu rõ Chu Ngọc Cầm là người như thế nào trong một thời gian ngắn.
Biểu hiện một tuần này của Chu Ngọc Cầm đã khiến cho cô có câu trả lời chắc chắn, cô là người đi sau, nên xin lỗi thì phải xin lỗi, không thể cẩu thả được.
Mà Chu Ngọc Cầm có chịu tiếp nhận hay không cũng không quan trọng.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Tô Dương Dương ngồi vào xe, lấy điện thoại di động ra, quyết định gọi điện thoại cho sư mẫu.
Cô rất ít khi gọi chủ nhiệm là sư phụ, nhưng mà rất kiên trì gọi người yêu của chủ nhiệm là sư mẫu.
Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối: "A lô, ai đó?"
"Sư mẫu, con là Tô Dương Dương đây. Sao con nghe thấy giọng nói của người không có tinh thần vậy, ngã bệnh rồi ư?"
"Không có gì đâu, chỉ là cuống họng hơi đau thôi."
"Để con đi qua thăm người một chút."
"Không cần đâu, công việc của con bận rộn như vậy, không cần phải đến đây." Sư mẫu vội vàng nói, giọng nói có chút gấp gáp.
Tô Dương Dương cảm thấy phản ứng của sư mẫu quá không bình thường, giống như là cố ý muốn đẩy cô ra ngoài: "Sư mẫu, người đừng giấu con, có phải là sư phụ đã xảy ra chuyện gì rồi không? Con đã gửi cho ông ấy rất nhiều tin nhắn, nhưng mà ông ấy cũng không trả lời lại, điện thoại di động của ông ấy cũng tắt máy. Sư phụ là một người bác sĩ, ông ấy không thể nào không mở điện thoại trong một thời gian dài như vậy, người nói cho con biết đi, con cũng có thể giúp một tay mà."
"Ông ấy không có việc gì đâu, con không cần phải lo lắng."
"Vậy người kêu ông ấy trả lời điện thoại của con đi."
Sư mẫu thở dài nói: "Dương Dương, ông ấy đã làm thủ tục từ chức xong rồi, sau này ông ấy không phải là bác sĩ nữa, con chính là học trò cuối cùng của ông ấy, cũng là người mà ông ấy hài lòng nhất. Ông ấy kêu ta nói cho con biết, ông ấy hy vọng con có thể đi càng xa trên con đường bác sĩ này, Cô Chu là một người thầy rất tốt, con đi theo bà ấy học tập, sau này nhất định sẽ trở thành một bác sĩ ưu tú."
Tô Dương Dương phát giác được trong giọng nói của sư mẫu có chút khác thường: "Có phải là hai người đã xảy ra chuyện gì đó rồi không? Sư phụ, con biết là người đang nghe mà, con mặc kệ người suy nghĩ như thế nào, lót đường cho con bao nhiêu, con cũng chỉ nhận một mình người là sư phụ. Con cũng mặc kệ người đã từng làm chuyện gì, trong lòng của con, người vĩnh viễn là tốt nhất. Người không còn làm bác sĩ cũng không sao cả, con sẽ tiếp tục làm tốt công việc, nhưng mà người và sư mẫu cũng không thể chạy đến một góc khuất nào đó mà không gặp con nữa, quan hệ giữa chúng ta không yếu ớt như vậy. Dạng người đáng sợ như thế nào con cũng đã từng gặp qua rồi, suốt ngày người diễu võ dương oai ở trước mặt của con, con đã sớm muốn nhìn thấy một mặt đáng sợ của người, bây giờ vất vả lắm mới có được cơ hội này, người dám trốn tránh con, con sẽ không để yên cho người đâu."
Giọng nói của Tô Dương Dương có chút nghẹn ngào: "Con còn tưởng rằng con đã đủ làm kiêu rồi, vậy mà người còn làm kiêu hơn con nữa. Ngày nào cũng bị Cô Chu mà người đề cử đập cái ót vào mắt rồi xem thường, chồng của con cũng đang giấu con một chuyện gì đó, khiến cho ngày nào con cũng cảm thấy mình đã bị đá ra khỏi nhà rồi. Con đau khổ như vậy, còn phải lo lắng cho người, con mệt mỏi biết bao nhiêu, người còn biến mất khỏi cuộc sống của con, người có còn muốn để cho con sống tốt hay không? Người có thể đừng đâm vào tim của con như vậy không?"