“Đợi em bé ra đời, em lại đắc ý trước mặt tụi chị. Đi thôi, dẫn hai người đi chơi một ngày ở đại học Thương.” Tô Dương Dương kéo mở cửa xe, ra hiệu xin mời.
Bánh xe rất tự giác nhảy tới ghế sau, Tiểu Bảo ngồi trên ghế dành cho trẻ con của cậu.
Hàn Vân Nhi ngồi ghế phụ.
Sau khi Tô Dương Dương lát xe ra khỏi sân, Lâm Nguyên và mấy nhân viên bảo vệ cũng khởi động xe đi theo.
**
Xe lái hơn một tiếng, cuối cùng dừng lại trước đại học theo hình thức mở.
Đại học thành phố Thương được xem là một trong những trường giáo dục bậc cao theo hình thức mở sớm nhất, bốn cổng chính đều không có nhân viên bảo vệ, lúc nào cũng mở cửa với toàn xã hội.
Không có cấm cửa, không có quẹt thẻ.
Tô Dương Dương dừng xe ở bãi đỗ cách phố ẩm thực gần nhất.
Trường học chính là có một nơi tốt như vậy, lúc nào nơi nào cũng có thể đỗ xe, vị trí đỗ xe nhiều đến không dùng hết.
Ngoại trừ mở hội nghị quan trọng, thời gian còn lại đa số đều trống.
Dù sao số lượng thầy cô có xe cách biệt rất lớn với diện tích chiếm lĩnh của trường.
Tô Dương Dương cầm dây buộc chó buộc lên Bánh xe, để Tiểu Bảo dắt.
Cô lại cùng Hàn Vân Nhi đi chậm rãi phía sau, Hàn Vân Nhi đã lâu không ra ngoài rồi, nhìn thấy khắp nơi đều sinh viên tràn đầy thanh xuân, rất nhiệt huyết, tâm trạng trở nên rất tốt.
Cô ấy bất giác cảm thán nói: “Tuổi trẻ thật tốt, làm gì cũng kịp.”
“Nói như em đã bảy tám mươi tuổi rồi vậy.” Tô Dương Dương nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Hàn Vân Nhi, thử thăm dò: “Cô nhỏ à, em và Mạc Nhậm Mộ bây giờ thế nào, em đến đây ở lâu như vậy, anh ta lại không đến lần nào.”
“Câu này của chị đã giữ trong lòng bao lâu rồi?”
“Rất sớm đã có rồi, sợ trong lòng em không thoải mái, mới không dám hỏi.”
Hàn Vân Nhi im lặng một lát nói: “Em đang nghĩ, đây tính là một hiện tượng tốt.”
“Tại sao?”
“Con người mà, thường thích những người và việc mình muốn mà không được. Lúc không đạt được, cảm thấy người đó rất tốt, trong lòng trong mắt đều bao phủ một tầng sáng mông lung cho anh ta. Sau khi kết hôn, mới dùng ánh mắt bình thường nhìn anh ta, anh ta mới bước xuống khỏi đài thần.”
“Mạc Nhậm Mộ khiến em thất vọng rồi?”
“Không đến mức thất vọng, vì anh ta trước giờ chưa từng cho em bất kỳ hi vọng nào. Em muốn nhìn xem anh ta có thể vì người phụ nữ đó làm đến mức độ nào, chuyện đó vẫn rất thú vị. Dù sao em nhìn nhiều năm như vậy rồi, sắp có kết quả rồi.”
“Thế giới của hai người chị không hiểu.”
“Em cảm thấy em có chút biến thái.” Hàn Vân Nhi cười nói: “Chúng ta tìm quán ăn đi, ăn xong đi dạo xung quanh.”
“Được, bảo bối, Bánh xe, dừng một lát.” Tô Dương Dương gọi một người một chó đang vui vẻ chạy về phía trước.
Một người một chó không quá tình nguyện dừng lại, cùng nhìn Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương hỏi: “Các con thích ăn món Hồ Nam không? Chỗ này có quán ăn Hồ Nam vị không tệ.”
“Dạ dạ.” Tiểu Bảo gật gật đầu.
“Vậy thì rẽ trái.”
Tiểu Bảo kéo dây của Bánh xe, rẽ trái.
Quán ăn Hồ Nam có hai tầng, lúc này xem là đã qua giờ cao điểm ăn cơm, tầng hai vẫn có vài phòng bao nhỏ.
Nhân viên phục vụ trong quán nhìn dáng vẻ cũng là sinh viên đại học Thương, cười rất sáng sủa.
Nhân viên phục vụ dẫn ba người một chó đến phòng bao sát cửa sổ, nhiệt tình giới thiệu: “Một lát nữa, đèn mặt hồ sẽ rất xinh đẹp, rất nhiều người đều nghe danh mà tới trường học của chúng tôi xem. Phòng bao này có tầm nhìn tốt nhất.”
“Cảm ơn.”
“Mọi người chọn món đi, lát nữa có thể vừa ăn vừa ngắm đèn.”
Tô Dương Dương nhận thực đơn trong tay nhân viên phục vụ, đưa thực đơn cho Hàn Vân Nhi và Tiểu Bảo.
Hai người xem thực đơn, không tính món chính cá dưa chua, còn gọi thêm mười món, khiến phục vụ kinh ngạc.
Tô Dương Dương cười nói: “Tạm thời gọi những món này trước, làm phiền rồi.”
“Không phiền. Nếu ăn không hết, tôi lát nữa tới đóng gói giúp mọi người, có thể phối với cháo trắng làm bữa sáng cho hôm sau.”
“Được.”
Phục vụ rời đi, Tiểu Bảo nghiêng đầu: “Mami, con muốn đi vệ sinh.”
“Đi đi.”
Trong phòng bao không có nhà vệ sinh riêng, Tô Dương Dương dẫn Tiểu Bảo đến nhà vệ sinh ở đầu hành lang, không phải có quá nhiều gian như nhà vệ sinh công cộng.
Nơi này khá đơn giản, khá giống với nhà vệ sinh trong nhà, chỉ là hai nhà vệ sinh cạnh nhau.
Tô Dương Dương mở đèn kiểm tra tình trạng trong nhà vệ sinh, kêu Tiểu Bảo vào khép hờ cửa.
Tô Dương Dương dựa vào tường đợi Tiểu Bảo.
Đột nhiên, bên tai cô nghe thấy thanh âm lưỡi dao sắc bén phá nát bầu không khí.
Cô bất giác nghiêng đầu sang, tay đánh ra theo phản xạ.
Tiếng vang đột ngột vang dội trên hành lang.
Đồng thời, đèn hành lang đột nhiên tắt.
Trong lòng Tô Dương Dương căng thẳng, lo lắng Tiểu Bảo sẽ sợ, lại sợ những người đó ra tay với Tiểu Bảo.
Nhất thời, cô lên tiếng cũng không phải, không lên tiếng cũng không phải.
Tô Dương Dương rất nhanh đã thu lại tâm tình, tập trung đối phó với người trước mặt.
Theo phán đoán độ lớn nhỏ của nắm tay, cô có thể đoán chắc đối phương là đàn ông.
Cô và người này đối đầu trực tiếp với nhau nhất định không chiếm được ưu thế.
Cho nên, sau khi cô ra vài nắm đấm, cũng xác định chiều cao đại khái và vị trí xương khớp của đối phương.
Mò tới vị trí khuỷu tay của người đó, dùng sức vặn, bẻ cánh tay hắn ta.
Đồng thời, chân cô đá vào vị trí trên đầu gối người đó, ép hắn ta nửa quỳ.
Làm xong tất cả, Tô Dương Dương ấn mở đèn hành lang.
Mấy người Lâm Nguyên và mấy ám vệ đang khóa lại mấy kẻ khác, nhìn thấy chiến tích của Tô Dương Dương bất giác sững sốt.
Anh ta cũng không biết bà chủ của anh ta tài cán như vậy, sờ soạng cùng có thể xử lý một người đàn ông mét tám.
Anh ta nhìn con dao trên đất, không cách nào tưởng tượng nếu phản ứng của bà chủ không nhanh nhạy, người đó sẽ làm gì cô, bất giác trong lòng lạnh run.
Lúc Lâm Nguyên đang muốn kêu Tô Dương Dương giao người cho anh ta, Hàn Vân Nhi ra khỏi phòng bao: “Lâm Nguyên, các anh đi xuống trước, đừng cho người khác lên.”
Lâm Nguyên do dự một lát, cùng đồng bọn kéo mấy tên kia xuống lầu.
Tiểu Bảo ra khỏi phòng vệ sinh, sắc mặt lãnh đạm nhìn người đàn ông nửa quỳ, đáy mắt lóe lên lạnh lẽo.
Hàn Vân Nhi đi tới đứng vững cách gã đàn ông đó chừng một mét: “Mạc Nhậm Mộ, anh cảm thấy đáng sao?”
Tô Dương Dương nghe vậy sững sốt, cúi đầu nhìn người đàn ông nửa quỳ trên đất, hơn nửa khuôn mặt che giấu trong bóng tối.
“Vì một người phụ nữ không yêu anh, anh cược cả tự tôn, thanh danh, tiền đồ của mình, người đó thật sự tốt vậy sao? Khiến anh cách mười năm rồi, vẫn nhớ mãi không quên. Tôi thật sự không nghĩ tới, anh chung tình như vậy.” Một câu cuối cùng của Hàn Vân Nhi tràn đầy trào phúng.
“Đây là chuyện cuối cùng tôi làm cho cô ấy.”
“Vậy sao? Vậy tôi cũng làm một chuyện cuối cùng cho anh.” Hàn Vân Nhi nói xong, khuôn mặt diễm lệ động lòng người lộ ra nụ cười lạnh lẽo, đáng sợ.
Cô đi tới cửa cầu thang lầu hai, cười nhìn Mạc Nhậm Mộ.
Tô Dương Dương ý thức được Hàn Vân Nhi muốn làm gì rồi, bật hét lên: “Vân Nhi, đừng!”
Thân thể Hàn Vân Nhi như rối gỗ mất khống chế, hung hăng nhào xuống dưới lầu.
“Đừng!” Tô Dương Dương hét to.
“Không!”
Mạc Nhậm Mộ mở to mắt như muốn rách ra, thoát khỏi ràng buộc của Tô Dương Dương nhào về phía Hàn Vân Nhi.
Anh ta cuối cùng vẫn chậm một bước, thân thể Hàn Vân Nhi đã nặng nề rơi xuống cuối cầu thang.
Hai chân thấm ra máu tươi, rất nhanh đã nhiễm đỏ váy cô.