Cô Vợ Dễ Thương

Chương 177: Sẽ không để cô ta làm tổn thương đồ đệ tôi yêu thương nhất




“Thường xuyên cái đầu em, ít phí lời. Mau đi, đừng cản trở trước mặt tôi, tôi đã tạ ơn trời đất rồi.”

“Lại là người miệng dao găm tim đậu hủ, còn may em biết mọi người đều rất thương em.” Tô Dương Dương chạy đi trước khi chủ nhiệm mắng cô.

Sau khi Tô Dương Dương rời đi, chủ nhiệm đi tới bên cửa sổ.

Một người đàn ông cao lớn đang bước xuống xe van cũ nát, ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.

Chủ nhiệm thấy Ninh Cảnh Phong lấy điện thoại ra.

Không lâu sau, điện thoại chủ nhiệm vang lên.

Chủ nhiệm nhận điện thoại: “Alo?”

“Tách cô ấy đi chưa?”

“Kêu cô ấy đi đào tạo rồi. Anh định làm thế nào? Có nắm chắc không? Không thể để cô ấy mang tới phiền phức nữa.”

“Ừ. Cho dù bỏ cái mạng này, cũng phải giải quyết sai lầm mười năm trước để lại!”

“Tôi cũng vậy. Nếu không có sai lầm năm đó, thì sẽ không để cô ta làm tổn thương đồ đệ mà tôi yêu thương nhất.”

“Đừng tự trách. Trước khi sự việc không thể vãn hồi, thì chủ động xuất kích trước.”

Chủ nhiệm dừng lại một chút: “Anh biết cô ta ở đâu?”

“Hẳn là biết.”

“Bây giờ đi?”

“Ừ.”

Chủ nhiệm cúp điện thoại, nhìn bức hình chụp chung của ông với vợ và Tô Dương Dương, ánh mắt dừng lại trên người cô gái trẻ cười xán lạn đó, trong mắt tràn đầy từ ái và ý cười.

Chủ nhiệm sờ hai khuôn mặt trên tấm hình, xoay người rời khỏi bệnh viện.

**

Hàn Khải Uy nghe lại nhiều lần cuộc nói chuyện điện thoại của Ninh Cảnh Phong và chủ nhiệm Hoàng, quay về phía Lâm Nguyên: “Sau đó họ đi đâu?”

“Đi lên cao tốc.”

“Cao tốc nào.”

“Cao tốc Tần Tấn.”

“Họ đi thành phố Tấn?”

“Đúng. Thưa anh, chúng ta phải làm thế nào?”

Hàn Khải Uy nghĩ cũng không nghĩ đứng dậy: “Tôi đi thành phố Tấn.”

“Chỗ mợ chủ giải thích thế nào?”

“Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.”

“Dạ.”

Hàn Khải Uy ngồi vào xe, trong lòng suy ngẫm mấy câu khó hiểu của chủ nhiệm Hoàng và Ninh Cảnh Phong nói trong điện thoại.

Từ cuộc đối thoại của họ căn bản có thể xác định Ninh Duy không bị ung thư xương, chủ nhiệm Hoàng vì nguyên nhân nào đó mà giúp cô ta làm giả bệnh án và số liệu các mục.

Chuyện ông ta làm năm đó, cuối cùng khiến an nguy của Tô Dương Dương bị uy hiếp.

Bây giờ ông ta và Ninh Cảnh Phong đi xử lý chuyện của Ninh Duy.

Họ làm sao biết Ninh Duy ở thành phố Tấn?

**

Ninh Cảnh Phong dừng chiếc xe van rách nát trước đại học thành phố Tấn.

Sau đó, cùng chủ nhiệm Hoàng đi vào Đại học Tấn

Đại học Tấn là trường học có lịch sử lâu đời, từng viên gạch viên ngói đều vô cùng đặc sắc.

Nơi này mấy năm trước đã mời một kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế và xây dựng lại, trở thành một nơi phải đến khi tới thành phố Tấn.

Hai người bước vào khu vực giảng viên, hỏi bảo vệ ở lầu một: “Cô Hàn có ở đây không?”

“Hai người là ai, có hẹn trước không?”

“Chúng tôi là bạn ở thành phố Thương của cô, hôm nay đặc biệt tới gặp cô.”

Bảo vệ đánh giá hai người vài lần từ trên xuống dưới, khí chất và quần áo của hai người đều không giống người thường, gọi cuộc điện thoại cho Hàn Tuyết.

Cúp xong điện thoại nói: “Cô Hàn đợi hai người ở phòng học 305, xin mời đi lên.”

Ninh Cảnh Phong nói cảm ơn, cùng chủ nhiệm Hoàng lên lầu.

Trong phòng học 305, phòng học thanh nhạc hình thang, một người phụ nữ khí chất ưu nhã, thản nhiên đang ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ, tay đang cầm phần nhạc phổ, ngón tay khẽ đánh nhịp trên đầu gối.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Tuyết quay đầu sang, thản nhiên nhìn họ: “Bảo vệ nói người muốn gặp tôi là hai vị?”

“Đúng. Chúng tôi muốn nhờ cô Hàn giúp một việc.”

“Giúp? Tôi và hai người không thân không thuộc, tại sao phải giúp hai người?” Hàn Tuyết nhàn nhạt nói, ánh mắt nho nhã mà sắc bén.

“Chuyện này cũng có liên quan tới bà, hi vọng bà có thể nghe thỉnh cầu của chúng tôi trước.” Ninh Cảnh Phong nói, lấy kẹp cà vạt nhìn tinh tế lại giá cả đắt đỏ khỏi túi.

Hàn Tuyết liếc nhìn kẹp cà vạt đó: “Hai người là bạn của Khải Uy?”

“Có thể miễn cưỡng xem là vậy.”

“Vậy thì là bạn của Tô Dương Dương rồi. Nói thử xem, tôi không xác định có thể giúp hay không.”

Ninh Cảnh Phong lấy vài tấm hình trong túi ra: “Xin hỏi cô Hàn từng gặp người trong tấm hình này chưa?”

Hàn Tuyết nhận tấm hình, sau khi nhìn rõ người trên hình, bà sững sốt một chút: “Hai người là gì của cô ta?”

“Tôi là anh trai em ấy, người này là bác sĩ chữa trị chính từng chữa trị cho nó.”

“Anh trai? Cô ta nói với tôi cô ta không có người thân, là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện.”

“Ninh Duy bây giờ đang ở đâu?”

“Cô ta đã rời đi nửa năm trước, nói muốn làm một chuyện. Cụ thể là gì tôi cũng không biết, xem bộ dáng không phải chuyện tốt.”

“Bà biết quan hệ giữa Ninh Duy và Hàn Khải Uy sao?”

“Trong ấn tượng của tôi, lúc cô ta xuất hiện Khải Uy không ở trong nước, hơn nữa trước khi Khải Niên mất, bên ngoài không biết nhà họ Hàn còn có một người kế thừa khác. Tôi cũng không xuất hiện trước mặt truyền thông, cô ta sao lại cứ tìm tới tôi?” Hàn Tuyết nói xong cảnh giác nhìn hai người: “Hai người rốt cuộc là ai? Lần này tới tìm tôi là vì điều gì? Nếu hai người không nói thật, tôi sẽ gọi điện thoại cho bảo vệ lên.”

Ninh Cảnh Phong đang muốn nói, lại bị chủ nhiệm Hoàng cắt ngang.

Chủ nhiệm Hoàng nói: “Chuyện này vẫn là để tôi nói đi. Cô gái trong hình tên thật là Ninh Duy, ngày 5 tháng 6 mười năm trước, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta. Lúc đó, tôi đang làm việc ở khoa ung bướu, vì nhầm hình và tài liệu của hai bệnh nhân dẫn tới xảy ra một thảm kịch. Trong hai bệnh nhân, một người ung thư thời kỳ cuối, một người là thời kỳ đầu còn chưa lan rộng, vẫn có thể chữa trị. Tôi nhầm hình của họ, dẫn tới bệnh nhân bướu lành tối đó liền tự sát, cái chết của anh ta mang tới đau thương to lớn cho gia đình họ, vợ và con gái anh ta không có cách nào tiếp nhận đau khổ do cái chết của anh ta mà lựa chọn tự sát, ba mẹ hai bên đều chỉ có một con. Biết con cháu họ đều tự sát, cũng trong một tháng mất do xảy ra tai nạn xe và tự sát. Lúc đó tôi đang chức danh giáo sư, mặc dù biết chuyện này do sai lầm của mình mà ra, tôi cũng không chủ động thừa nhận chuyện này với bệnh viện. Chuyện này luôn là bí mật trong lòng tôi. Nhưng tôi không nghĩ tới một cô gái mười sáu tuổi lại biết chuyện này, đồng thời lấy nó để uy hiếp tôi, bắt tôi làm giấy chẩn đoán ung thư xương cho cô ta. Tôi lúc đó phản ứng đầu tiên là từ chối, nhưng cô ta đặt hình gia đình đó và chứng minh nhân dân trước mặt tôi, nói muốn tôi thân bại danh liệt. Tôi sợ hãi, cho nên đồng ý điều kiện của cô ta. Lúc chữa trị sau đó, tôi đều tách người khác đi, một mình làm số liệu trong lúc chữa trị cho cô ta.”

Hàn Tuyết im lặng nhìn chủ nhiệm Hoàng và Ninh Cảnh Phong: “Tôi dựa vào cái gì mà tin lời của hai người?”

Chủ nhiệm Hoàng nói: “Những năm này tôi luôn sống trong áy náy, một là vì sai lầm năm đó của tôi, hai là vì năm đó tôi đã sai lại thêm sai làm bệnh án giả cho Ninh Duy, ba là, tôi không muốn để đồ đệ mà tôi yêu thương nhất, cũng vì vậy mà gặp chuyện ngoài ý muốn.”

“Đồ đệ của ông chính là Tô Dương Dương?”

“Đúng. Con bé là người mới trong giới y học mà hiện tại tôi tán thưởng nhất, con bé từ khi bắt đầu ở học viện y đã rất ưu tú, làm việc cũng rất nghiêm túc cẩn thận. Quan trọng là thế giới tinh thần của nó rất sáng sủa, như không che giấu bất kỳ u ám nào. Tôi nghĩ, tinh thần quan trọng nhất của bác sĩ đang ở trên người nó. Tôi không hi vọng, nó sẽ vì vậy mà chịu ảnh hưởng gì. Làm người đi trước của nó, tôi hi vọng bà có thể cung cấp tin tức có ích cho chúng tôi, tìm ra Ninh Duy sớm một chút. Cô ta nên gánh vác hậu quả do hành vi tự tiện của cô ta.”