"Ai bảo với con là gả đi rồi thì không thể về nhà mẹ đẻ được, nếu như không phải thỉnh thoảng nghe thấy con gọi mẹ một tiếng mẹ, mẹ còn cho rằng mẹ không có con nữa đó."
"Mẹ à, mẹ như vậy thì không đúng đâu, con gái có cảm giác tồn tại mạnh như vậy, mẹ cũng không thể xem nhẹ được, mẹ kêu con phải nói như thế nào đây?"
"Ít nói nhảm đi, xéo nhanh qua đây."
"Tuân lệnh tuân lệnh."
Tô Dương Dương đi đến cửa bệnh viện, chờ xe gần hai mươi phút đồng hồ mới đi chung xe với một người nhà của bệnh nhân đến bệnh viện Vân Thủy.
Lúc sắp xuống xe, Tô Dương Dương hơi do dự một chút, vẫn là nói với tài xế xe taxi: "Bác tài, tôi gửi bác thêm tiền, bát đợi tôi một lát nữa nha, tôi đi lên lầu đón người nhà, rất nhanh sẽ đi xuống thôi."
"Không cần phải đưa tiền thêm đâu, tôi sẽ đợi ở đây mười phút, nếu như mười phút mà cô còn chưa xuống thì tôi sẽ đón khách tiếp theo."
"Được, cảm ơn bác tài." Sau khi Tô Dương Dương trả tiền xe liền nhanh chóng chạy về phía khu nội trú.
Lúc Tô Dương Dương đi vào trong phòng bệnh của Tô Phương, Tô Phương đã thay quần áo bình thường, đang ngồi ở trên giường đợi cô.
Thấy Tô Dương Dương đến rồi, Tô Phương nói: "Chị cũng đã nói với thím và chú là chị có thể tự mình về mà."
"Sức khỏe của chị vẫn còn chưa tốt, đương nhiên là phải chăm sóc chị nhiều hơn rồi, sau này sức khỏe của chị tốt rồi, muốn kêu em chăm sóc cho chị, em đây mới không đồng ý đâu."
Tô Phương mỉm cười: "Vậy thì chị phải cố gắng hưởng thụ thời gian được làm bảo vật quốc gia, xách túi xách giúp chị đi."
"Ok chị Phương, chị nhập vai nhanh quá đó." Tô Dương Dương cầm túi xách ở trên giường rồi nói.
"Với em thì không cần phải khách khí."
Một tay của Tô Dương Dương đeo túi, một tay khác thì đỡ Tô Phương đi xuống lầu: "Chị Phương, bác sĩ chữa trị cho chị nói như thế nào, có cần phải đến tái khám không?"
"Ba ngày sau lại đến tái khám."
"Lúc đến thì nhớ phải nhắc em đó, em đưa chị đi."
"Tự chị bắt xe đến là được rồi, công việc của em bận như vậy."
Tô Phương thấy Tô Dương Dương kéo cô ta đi về phía của chiếc xe taxi: "Em không có lái xe đến à?"
"Xe của em vừa mới báo hỏng rồi, còn chưa kịp mua chiếc mới, đợi đến lúc có thời gian thì đi báo bên phía bảo hiểm, xem xem công ty bảo hiểm đền bù như thế nào."
"Mấy ngày trước vẫn còn chưa sửa xong hả?"
"Hôm nay nó phát nổ luôn rồi."
Tô Phương cho rằng cô đang nói đùa, cho nên cũng không nói gì nữa.
**
Lúc sắp đến dưới lầu, Tô Dương Dương nhận cuộc điện thoại của mẹ cô, kêu cô mua xì dầu và rượu làm gia vị.
Tô Dương Dương không muốn mua: "Lưu nữ sĩ à, lúc nãy con đã hỏi mẹ là mẹ có cần mua cái gì không thì mẹ trả lời là không, sắp đến nhà rồi thì mẹ lại nhớ ra à?"
"Con có ý kiến gì?"
"Nào dám chứ, con lập tức mua đến cho mẹ ngay."
Lưu Mộc Miên khẽ nói: "Cái này còn tạm được."
Tô Dương Dương liếc mắt nhìn, giao túi xách lại cho Tô Phương: "Chị Phương, chị đi lên nhà trước đi, mẹ của em kêu em đi mua xì dầu và rượu gia vị."
"Chị đi chung cùng với em."
"Nhãn hiệu xì dầu và rượu gia vị mà mẹ em đã chỉ rõ chỉ có ở trong siêu thị mới có, cách nơi này rất xa, để tự em đi được rồi."
Tô Phương gật gật đầu, để cho Tô Dương Dương quẹt thẻ cửa rồi đi vào.
Tô Dương Dương một đường nhanh nhẹn đi đến siêu thị mua hai chai rượu gia vị và xì dầu.
Lúc về đến nhà thì Hàn Khải Uy cũng đã đến.
Mọi người đang ngồi nói chuyện phiếm ở trong phòng khách.
Lưu Mộc Miên nhìn thấy Tô Dương Dương vừa bước vào liền âm dương quái khí nói: "Bác sĩ Tô, nghe nói là ngày hôm nay con bị bom nổ đến cả hai tầng lầu, còn có thể sống sót mà nhảy múa tưng bừng, con thật sự có thiên phú dị bẩm nha."
"Quá khen quá khen rồi, lần sau sẽ biểu diễn cho mọi người xem một tiết mục bom nổ ba tầng lầu." Tô Dương Dương vừa cởi giày vừa ôm tay nói.
"Còn có thể nói phét được, xem ra là không có việc gì."
"Có việc chứ, mẹ thân yêu à, giúp bôi thuốc lên cánh tay nhỏ bé của người ta đi."
"Xéo đi, nói chuyện cho đàng hoàng lại." Lưu Mộc Miên nhìn lướt qua tay của cô, tức giận nói.
"Con đã thất sủng rồi à?"
"Con mới biết được à, đã muộn rồi."
Tô Dương Dương ngồi xuống bên cạnh Hàn Khải Uy: "Ông xã, ba mẹ không cần em nữa, em chỉ còn lại mình anh."
"Em chắc chắn không? Hình như là bây giờ anh càng thích Minh Minh hơn." Hàn Khải Uy cười nói.
Tô Dương Dương: "... Mình thật là đáng thương."
Lưu Mộc Miên tức giận vỗ vỗ đầu của Tô Dương Dương: "Bác sĩ Tô, con thật sự muốn một mình diễn xong toàn bộ phần kịch này hả? Nhanh chóng ăn cơm đi, ăn xong rồi thì đi về phòng của con, đừng có đi qua đi lại chướng mắt."
"Con cứ đứng ở trước mặt mẹ cho mẹ buồn nôn."
**
Sau khi mọi người cùng nhau ăn cơm xong xuôi, bầu không khí trên bàn cơm cũng không tệ.
Biết Tô Phương là một người không thích để cho người khác thảo luận đến chuyện sinh hoạt cá nhân của mình, ai cũng không hướng chủ đề lên trên người của cô ta.
Chủ đề an toàn nhất là Tô Dương Dương, tính tình của cô có thể nói đùa được, cũng sẽ không trở mặt.
Rất tự nhiên trở thành tiêu điểm của cả bàn.
Tô Dương Dương sử dụng găng tay trong suốt xài một lần cầm cái đùi gà, vẻ mặt đắc chí nói: "Nhìn xem những người khẩu thị tâm phi các người đi, luôn miệng nói là con thất sủng, mà còn đưa đùi gà cho người ta ăn."
"Đó là vì ném đùi gà đi thì lại phiền phức." Lưu Mộc Miên trả lời không hề suy nghĩ.
"Lưu nữ sĩ à, mẹ cứ tiếp tục khẩu thị tâm phi đi, hôm nay nghe được con bị nổ tới lầu cao hai tầng, mẹ sắp bị dọa cho đau tim luôn rồi chứ gì? Cả một bàn đều là thức ăn mà con thích để an ủi con, nếu không phải là con nhìn rõ mọi việc, tâm tư kín đáo, giỏi quan sát, thông minh lanh lợi, cực kỳ xinh đẹp thì con cũng không phát hiện được biểu hiện này của mẹ là đang yêu thương con. Mẹ nói mẹ xem, đời trước đã làm chuyện tốt biết bao nhiêu mới sinh ra được một đứa con gái hoàn mỹ giống như con."
Những người ở trên bàn cơm bị Tô Dương Dương chọc cười haha, Lưu Mộc Miên im lặng đến nỗi muốn cầm đũa gõ lên đầu của cô.
Cái tên dở hơi này đúng là không chữa trị được, rõ ràng có thể đi theo con đường của nữ thần lại cứ trở thành một người ngớ ngẩn.
Người làm mẹ như bà phải tìm ai để nói rõ lí lẽ đây.
Sau bữa ăn, Hàn Khải Uy và Tô Thạch Diễn, bác Tô đi lên phòng khách ở trên lầu nói chuyện, để lầu một lại cho người phụ nữ ở trong nhà.
Tô Dương Dương bưng mấy ly trà chanh trà bưởi đến: "Bác gái, bác với bác cả cũng đã về hưu rồi, lần này ở lại thành phố Thương thêm một đoạn thời gian đi, ở trong nhà của cháu hay là ở cư xá hiện tại của chị Phương cũng được."
"Lúc trước ba mẹ chồng của tiểu Phương không thích đi lại, bác với lại bác trai của con cũng không thường đến, không ngờ là tiểu Phương lại chịu uất ức ở nhà họ Lý nhiều như vậy. Lần này đến đây bác phải chăm sóc tiểu Phương và cháu ngoại cho thật tốt, cũng không nên cứ sống ở nhà của con và Khải Uy."
"Mọi người không ở căn nhà nhỏ kia thì cũng để trống, căn nhà đó nếu không dùng lâu thì sẽ trở nên xuống cấp, mọi người sống ở đó đúng lúc cũng tốt."
Lưu Mộc Miên xoa xoa mặt của cô: "Việc này con đã thương lượng với con rể hay chưa vậy, con đừng có tự mình làm chủ."
"Con đã hỏi qua Khải Uy rồi, anh ấy không có ý kiến."
Lưu Mộc Miên bất đắc dĩ nhìn về phía Hoàng Tâm, nói: "Chị dâu à, chị đã thấy rồi đó, cách xử lý của đứa con gái ngốc nhà em thật sự khiến cho người ta không biết phải nói cái gì cho đúng."
"Đúng rồi đó tiểu Dương, bác biết là con muốn tốt cho chị Phương, Khải Uy chắc chắn cũng sẽ ủng hộ quyết định của con. Ngày hôm nay bác đã đi với mẹ con đến cư xá kia xem thử rồi, cư xá đó tốt hơn so với cư xá trước kia của chị Phương, hoàn cảnh cũng không tệ, sau này hai người Minh Minh bọn nó sẽ ở lại nơi này, bác với bác trai của con cũng yên tâm, nhưng không thể cứ ở không được, con và Khải Uy thương lượng một chút đi, chúng ta sẽ trả tiền thuê nhà hay là mua căn nhà kia từ trong tay của các con thì tương đối phù hợp hơn."
Tô Dương Dương trừng mắt nhìn, cũng kịp phản ứng được ý tứ trong lời nói của bác gái.
Bà là đang nhắc nhở cô, cô với Tô Phương, Minh Minh là người nhà với nhau, giúp bọn họ như thế nào cũng được.
Nhưng Hàn Khải Uy không giống vậy, anh đối với bọn người Tô Phương cũng không có bất kỳ tình cảm gì.
Thỉnh thoảng cô giúp đỡ cũng không có vấn đề, nhưng nếu muốn giúp lâu dài như vậy, không thể đảm bảo được Hàn Khải Uy và người nhà họ Hàn không có ý kiến.