Cô Vợ Dễ Thương

Chương 154: Em sợ họ sẽ tức nỗ lồng ngực vì em




“Nếu lúc học đại học cô không quyến rũ con trai tôi, khiến con trai tôi vô tâm với công việc, thì từ lâu nó đã trở thành chủ tịch của công ty niêm yết rồi. Tôi không nói chuyện vô nghĩa với cô, đưa cháu trai tôi về đây, sau này cô đừng đến nhà họ Lý chúng tôi nữa. Nhà họ Lý chúng tôi cũng thừa nhận, chúng tôi đã không may mắn suốt nhiều năm qua, sau này cô đừng đến ghê tởm chúng tôi nữa!” Cha Trương nói.

Mẹ Trương bè theo: “Khi cô chưa kết hôn với Lý Biện, tôi đã lấy năm sinh tháng đẻ của tôi đi coi bói, người ta nói cô khắc chồng, khắc người thân. Những năm qua sức khoẻ tôi kém, đều là bị cô khắc cả. Cô nên đi làm chuyện tốt đi, tích luỹ đức hạnh đồ, mau chóng rời khỏi con trai tôi, để tôi có thể sống thêm vài năm nữa. Hai ngày này cô quay về thu dọn những thứ rách rưới của cô rồi cút ra khỏi nhà tôi đi!”

Tô Phương run lên vì tức giận, đưa tay cúp điện thoại.

Tô Dương Dương lại chộp lấy điện thoại trước: “Hai cô chú, có phải thường ngày chị Phương cho hai người quá nhiều thể diện rồi không, sao hai người có thể không ngần ngại mà đuổi chị Phương ra ngoài như thế. Nếu tôi nhớ chính xác, ngôi nhà mà gia đình hai người hiện đang sống là được cha của chị gái tôi mua, tên trên giấy chứng nhận bất động sản cũng là tên của chị tôi. Sao các người có thể trơ tráo đến mức nói ra những lời như vậy? Nhà của hai người, lúc mua con trai hai người còn chưa biết chị gái tôi nhi?! Hai người là cọng lá nào chứ?!”

Cô, cô dám nói chuyện với trưởng bối chúng tôi như vậy sao?! Tôi đã nói Tô Phương và gia đình cô ta không phải loại tốt đẹp gì mà, quả là đúng như suy nghĩ!”

“Nếu bà ở trước mặt tôi, tôi còn có thể quất bà luôn dấy! Thường ngày chị Phương cho các người nhiều thể diện quá nên các người mói quen với đức tính hiện tại như vậy. Cha không ra cha, mẹ không ra mẹ, còn không biết xấu hổ mà đi dạy đời người khác! Có phải các người muốn đuổi chị Phương ra khỏi nhà, sau đó đưa con cáo kia vào sống trong nhà của chị Phương không? Hai người nghĩ hay lắm! Căn nhà nhỏ hai người từng sống, bây giờ quay về đi, thử xem người phụ nữ đó còn sẵn sàng dính dáng tới con trai các người không?”

Tô Phương ngạc nhiên nhìn Tô Dương Dương: “Dương Dương…”

Tô Dương cũng biết cô quá bốc đồng, cô lấy một ít khăn giấy lau nước mắt cho Tô Phương, tiếp tục mắng chửi: “Nhưng nếu những năm này các người đối xử tốt với chị Phương hơn, giữ miệng sạch sẽ hơn, tôi sẽ không phỉ nhổ các người như thế này. Các người nghĩ lại những lời các người vừa nói đi, có giống những lời một người trưởng bối nên nói không? Hôn nhân của vãn bối không hạnh phúc, các người còn chẳng buồn thuyết phục? Khi các người ăn nhờ chị gái tôi, sống nhờ chị gái tôi, dùng đồ của chị gái tôi, tại sao các người không thể nghĩ về điều tốt của chị ấy, bảo chị ấy cút ra ngoài, các người không có tư cách nói câu đó. Tôi cũng nói với các người luôn, nếu hôm nay các người không cút ra khỏi nhà chị tôi, tôi sẽ tung những chuyện xấu mà các người và đứa con trai quý giá của các người ra ngoài, rồi đuổi các người đi. Các người có tin hay không?”

Hai người già ở đầu kia điện thoại hít vào giận dữ, rõ ràng là rất tức giận.

Mất một lúc mới nói: “Cô dám..”

Tô Phương Phương trực tiếp cắt điện thoại.

Sau một thời gian dài đấu trí với một nhóm bệnh nhân và gia đình của bệnh nhân, cô đãnghĩ ra một bộ phương pháp để khiến người khác tức giận.”

Điều khó chịu nhất không phải là bạn bỏ đi sau khi phỉ nhổ ai đó, mà là khi người kia nghĩ về việc phỉ nhổ lại, mình không cho họ cơ hội để nói, điều đó sẽ khiến họ tức giận đến mức muốn đập đầu vào tường.

Quả nhiên, cuộc gọi Messenger lại đến.

Tô Dương Dương vẫn cúp máy.

Sau khi cúp máy năm lần liên tiếp, người ở đầu bên kia cuối cùng cũng dừng gọi.

Tô Dương Dương dùng điện thoại mình quay số 115, báo cáo địa chỉ của Tô Phương với nhà điều hành, sau đó gác máy.

Tô Phương theo dõi chuyển động của cô mà không hiểu gì: “Em đang làm gì đấy?”

“Em gọi xe cứu thương cho họ, em sợ họ bị chọc tức đến độ nỗ lồng ngực.”

Tô Phương lau nước, cũng bình tĩnh hơn trước, trêu chọc: “Sau này em có thể nhẹ nhàng với người khác một chút được không?”

“Không thể! Em rất bốc đồng, em không thể thay đổi được.”

Tô Phương yếu ớt nhìn về phía xa, lấy tay che mặt: “Cuộc hôn nhân mười một năm của chị cuối cùng đã đi đến bước đường hiện tại. Trước mặt em, ngay cả chút phẩm giá cuối cùng cũng biến mất. Trong công việc chị không có thành tích, cuộc hôn nhân của mình chị thậm chí cũng không thể giữ. Chị là một kẻ thất bại hoàn toàn.”

“Chúng ta là người thân, chú trọng đến nhân phẩm làm gì chứ. Nếu em không vung tay giúp chị chiến đấu, vậy chúng ta cần anh chị em làm gì chứ?”

Tô Phương nghẹn ngào ừ một tiếng.

“Chị Phương, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Không phải chị tệ, chị là một người mẹ tốt, chị rất nguyên tắc. Chị đang làm rất tốt trong cả công việc và giáo dục. Trong những năm qua chị đã có vài cơ hội để thăng tiến và đào tạo ở nước ngoài, nhưng vì gia đình chị đã từ bỏ. Chị không thể tự hành hạ bản thân vì lỗi lầm của người khác.”

“Chị và Lý Biện đã đi đến giai đoạn này trong cuộc hôn nhân, chị cũng không thể mù quáng nói rằng đó là lỗi của anh ấy. Chị chắc chắn có một phần lý do. Có lẽ anh ấy và chị không hợp nhau thật. Chị vẫn không thể tưởng tượng được, cảm giác đối mặt với chị là như thế nào sau khi anh ấy ngủ với người phụ nữ khác.” Sau khi Tô Phương nói xong, cơ thể cô ấy không nhịn được mà run rẩy.

Tô Dương Dương ôm vai Tô Phương: “Chị Phương, em mừng vì chị đã không thay đổi. Lúc này chị vẫn có thể phân tích rõ ràng vấn đề giữ chị và Lý Biện, không bêu xấu anh ta. Anh ta không trân trọng chị, đó là mất mát của anh ta. Chị có nhớ khi còn bé em về quê vào kỳ nghỉ hè, chị đã cõng em về trong đêm tối không?”

“Sao chị lại không nhớ, lúc đó em đã cao hơn hẳn chị.”

“Vâng. Em không quen đường quê, chị sợ em ngã nên cõng em đi hết đoạn đường.”

“Kết quả vẫn ngã đó thôi.” Tô Phương cười nói.

“Thương tích cúa chị nghiêm trọng hơn em nhiều. Nhưng mọi người trong nhà đều buộc tội chị, chị cũng không tranh luận, ngược lại còn xin lỗi em, nói rằng chị sai, chị không bảo vệ được em.” Đôi mắt Tô Dương Dương hơi đỏ lên: “Em là con một, không có anh chị em ruột. Trong thâm tâm, em luôn coi chị như một người chị thực sự. Chị có biết không?”

“Chị biết. Từ giờ chị sẽ không giấu em điều gì hết.”

“Vâng. Chuyện ly hôn chị tính làm sao? Lần này nếu chị không dạy cho người nhà họ Lý một bài học, họ sẽ làm phiền chị mỗi ngày mất.”

“Điều chị không muốn đối mặt nhất là cảnh tượng này. Là người thân suốt nhiều năm như vậy, quay mặt lại một cái thì ngay cả người lạ cũng không bằng.”

“Vấn đề này cứ giao cho cố vấn pháp lý của Khải Uy, từ đầu đến cuối chị không cần phải ra mặt.”

“Được.”

“Đến lúc đó đừng nghe họ nài nỉ mà mềm lòng nhé.”

“Không đâu, chị không dễ bị lạm dụng như vậy. Trước đây chị không nỡ từ bỏ vì tình cảm suốt nhiều năm như vậy. Bây giờ chị cũng muốn buông rồi. Nếu Minh Minh sống trong một môi trường như vậy, điều đó thật quá bất hạnh cho nó. Bây giờ lớp mặt nạ cuối cùng của sự văn minh cũng đã bị xé rách, không cần phải nhìn lại hay mềm lòng nữa.”

“Vâng.”

Lúc chín xe, Hàn Khải Uy lái xe tới dưới lầu.

Tô Dương Dương dẫn Tiểu Bảo và Bánh Xe xuống cầu thang.

Tiểu Bảo và Bánh Xe ngồi ở ghế sau của chiếc xe một cách có ý thức, nhường ghế lái phụ lại cho Tô Dương Dương.

Ngay khi Tiểu Bảo lên xe, cậu cố ý oắn xuống chiếc ghế trẻ em độc quyền của mình, Bánh Xe thì nằm cạnh cậu, đầu kề trên đùi cậu, đôi mắt nheo lại.

Tô Dương Dương không đề cập đến chuyện của Tô Phương với Hàn Khải Uy trước mặt Tiểu Bảo.

Cho đến khi cô tắm cho Tiểu Bảo rồi dỗ cậu ngủ xong thì mới trở về phòng.

Hàn Khải Uy đã tắm xong, đang dựa vào ghế đọc sách.

Tô Dương Dương lấy quần áo rồi nhanh chóng đi tắm.