Hai người vừa mới bước ra thang máy thì thấy trước hành lang của phòng phẫu thuật đang hỗn loạn thành một cục, đang đối chọi với nhau.
Bảo vệ của bệnh viện cũng đã đi lên, nhưng mà cũng không thể tách bọn họ ra.
Một người đàn ông có bề ngoài kệch cỡm, vừa vung nắm đấm vừa mắng chửi: "Hôm nay ông đây sẽ chém cái bọn nhóc con này, dám làm bị thương con của ông đây."
Lý Biện đã chịu mấy đấm: "Con của anh tự mình tìm đường chết, lần này chỉ là mắt bị mù thôi, lần sau ngay cả mạng cũng không còn nữa, anh có tin hay không hả?"
Lời nói của Lý Biện quả thật đã đốt rụi lý trí người nhà của Trương Hiểu, đám người như ong vỡ tổ xông lên tách bảo vệ ra.
Tô Dương Dương muốn xông lên giúp đỡ lại bị Hàn Khải Uy kéo lại.
Tô Dương Dương lo lắng nói: "Chị Phương đang gặp nguy hiểm."
"Chị ấy đang ở đằng sau lưng của bảo vệ, để cho bọn họ đánh một hồi đi."
Tô Dương Dương: "..."
Cô nghi ngờ là Thổ Hào nhà cô đang muốn mượn cơ hội để chỉnh Lý Biện, thế mà lại dùng một gương mặt hưởng thụ nghe âm nhạc giao hưởng nhìn người ta đánh nhau.
Đội trưởng Lý nhìn thấy Hàn Khải Uy và Tô Dương Dương đang đứng ở cách đó không xa nhìn xem, đột nhiên lại hơi muốn cười.
Mẹ kiếp chứ cảnh tượng này có cần phải mắc cười như vậy không?
Người của hai bên đánh tới nổi tình trạng kiệt sức, mặt mũi bầm dập mới dừng tay lại.
Nhân viên bảo vệ cũng gánh chịu hết mấy đòn oan uổng, sau đó cũng không đến ngăn cản nữa, thích đánh thì cứ đánh đi, cho bọn họ sân bãi cứ tùy ý mà phát huy.
Đây là lần đầu tiên mà bọn họ xem người nhà của bệnh nhân ẩu đả bằng một cách khác lạ như thế này, có chút áy náy vì đã không thực hiện được công việc, nhưng lại có một loại cảm giác hào hứng không tên.
Dù sao cơ hội cầm tiền lương mà nhìn người khác đánh nhau cũng không nhiều lắm.
...
Thẳng cho đến khi những người kia yên tĩnh lại rồi thì nhân viên y tế mới đến xem vết thương cho bọn họ.
Lý Biện hùng hùng hổ hổ trùng mắt nhìn Tô Phương: "Cần cô làm được cái gì chứ? Ông đây bị người ta đánh thành như thế này, vậy mà cô ngay cả một chút tổn thương cũng không có."
Tô Phương nhìn người đàn ông với mặt mũi sưng phù: "Nếu như lúc nãy anh chú ý nói chuyện có chừng mực thì căn bản cũng sẽ không đánh nhau."
"Ông đây đã từng sợ ai chứ, là bởi vì có một người mẹ thành công không có thất bại có dư giống như cô, cho nên Minh Minh mới bị thương. Nếu như nắm đấm của thằng bé cứng một chút thì ai dám cản thằng bé chứ." Lý Biện tức giận đẩy Tô Phương ra, giơ tay lên muốn đánh vào trên người của Tô Phương.
Nắm đấm của anh ta còn chưa vung ra thì đã bị một cái tay to lớn khác chụp lại.
Cánh tay của Hàn Khải Uy giống như là một cái gọng sắt mà nắm chặt lấy tay của Lý Biện, khiến cho xương cốt của cổ tay Lý Biện phát ra âm thanh va chạm răng rắc.
Lý Biện đau đến nỗi mặt cũng méo xệch.
Hàn Khải Uy hờ hững quét mắt nhìn anh ta một cái, cái nhìn kia khiến cho toàn thân của Lý Biện run lên, một cảm giác ớn lạnh xuyên thấu từ trong tim của anh ta.
Lý Biện vội vàng dài ánh mắt đi chỗ khác mà không dám nhìn Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy buông tay ra rồi đi đến bên cạnh của người thân Trương Hiểu: "Các người đã giúp tôi đánh người mà tôi nhìn không thuận mắt, tôi cho các người một cơ hội để suy nghĩ đàng hoàng lại, nếu như mà muốn được một tấc là còn muốn tiến thêm một thước thì tâm trạng của tôi sẽ rất khó chịu."
Lông mày của anh che giấu dưới tóc mai, cái cằm thanh tú hơi nhếch lên,...
Ba mẹ của Trương Hiểu nhận ra Hàn Khải Uy, trái tim giống như bị rơi xuống đáy cốc: "Chủ tịch Hàn, chúng tôi không phải cố ý gây phiền phức, chúng tôi không có truy cứu trách nhiệm, là do con của chúng tôi không đúng."
"Tôi có nói như vậy à?"
"Hả?" Ba mẹ của Trương Hiểu sững sờ nhìn Hàn Khải Uy, không hiểu rõ là Hàn Khải Uy muốn hiệu quả như thế nào.
"Trương Hiểu đâu rồi?"
"Thằng bé, thằng bé vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật chưa ra." Bà Trương nghe thấy Hàn Khải Uy nhắc đến Trương Hiểu, nước mắt của bà ta cũng chảy xuống: "Chủ tịch Hàn, là do chúng tôi sai, con trai của chúng tôi đã bị làm bị thương một bên con mắt, thật sự là chịu không được đả kích khác, cầu xin cậu đừng động đến con trai của tôi."
Hàn Khải Uy không thèm để ý đến người phụ nữ ngu xuẩn như vậy, nói với Tô Dương Dương: "Dẫn Tiểu Bảo với Minh Minh lên đây."
Tô Dương Dương quay người đi xuống lầu dẫn hai thằng nhóc lên.
Lúc bọn họ đi lên thì cửa phòng phẫu thuật đúng lúc mở ra.
Một con mắt của Trương Hiểu bị quấn băng gạc đang nằm ở trên giường, người đã tỉnh lại rồi.
Hàn Khải Uy vỗ cái đầu nhỏ của Minh Minh: "Đi đi con."
Minh Minh gật gật đầu đi đến bên cạnh của Trương Hiểu.
Mặt mũi ba mẹ của Trương Hiểu tràn đầy khẩn trương nhìn Minh Minh, lại sợ hãi Hàn Khải Uy nên căn bản cũng không dám ngăn cản.
Minh Minh dùng tay lành lặn sờ vào mặt của Trương Hiểu: "Trương Hiểu, thật sự rất xin lỗi cậu, tớ không ngờ rằng sẽ hại cậu bị thương."
Trương Hiểu lắc đầu: "Là do tớ đã đánh cậu trước, tay của cậu bị gãy rồi hả?"
"Không có đâu, tay của tớ đã bị quấn lại có phải là rất ngầu hay không, trước khi lành lại thì không cần phải làm bài tập nữa rồi."
"Tớ như thế này mới ngầu hơn, rất giống với độc nhãn long."
Minh Minh nhếch miệng cười nói: "Tớ cảm thấy rất giống, nhưng mà cậu có bị mù hay không vậy."
"Bác sĩ vừa mới nói rồi, tớ sẽ không bị mù đâu."
"Ừm ừm."
"Chỉ cần trong vòng ba tháng không khóc thì không sao rồi."
"Vậy trước khi cậu khỏe lại thì tớ sẽ chăm sóc cho cậu, không để cho bạn học ức hiếp cậu."
"Ừ, tớ cũng không để cho bạn học chạm vào tay của cậu đâu."
"Được thôi."
Tiểu Bảo ở một bên yên lặng liếc mắt coi thường, cũng không muốn nghe đoạn đối thoại ngu ngốc như vậy, vừa định phát biểu ý kiến thì bị bàn tay to lớn của ba thằng bé che đầu lại, hoàn toàn không có tự do phát biểu ý kiến.
Tô Phương nhìn khuôn mặt của hai đứa nhỏ ngây thơ vô tà, cô ta đi đến trước mặt ba mẹ của Trương Hiểu: "Thế giới của trẻ con đơn thuần hơn so với người lớn của chúng ta, tình huống của bạn nhỏ Trương Hiểu nghiêm trọng hơn so với Minh Minh, tiền thuốc men chắc chắn cũng nhiều hơn, liên quan đến tiền thuốc thì tôi đồng ý trả. Đây không phải bởi vì tôi cảm thấy đuối lý, là muốn để cho trẻ con học được cách gánh vác trách nhiệm mà mình nên gánh vác, biết làm sai thì phải trả giá thật lớn."
"Tô Phương, cô nói nhảm cái gì vậy hả, chính là do nó..."
Tô Phương quay đầu tức giận nhìn Lý Biện một cái: "Anh ngậm miệng lại đi."
Ngược lại nói với ba mẹ của Trương Hiểu: "Một lát nữa đi nộp tiền viện phí, làm phiền các người nói với tôi một tiếng."
Nói xong thì cô ta móc ra tấm danh thiếp của mình đưa cho bà Trương.
Bà Trương nhìn thoáng qua chồng mình, do dự nhận lấy.
...
Hai mắt của Tô Phương không có hồn nhìn ánh đèn neon ở trên đường nhấp nháy, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi.
Tô Dương Dương thấy trong xe không có gì liền nói: "Chị Phương, giữa chị với anh rể có phải đã xảy ra chuyện gì không?". Đam Mỹ H Văn
"Rõ ràng như vậy à?"
"Ừm."
"Anh ta ở bên ngoài có người khác, gần đây đang ầm ĩ đòi ly hôn với chị."
"Lúc nãy em đã nhìn thấy người phụ nữ kia đi đến bệnh viện với anh ta." Tô Dương Dương nói xong rồi mới ý thức được mình mới vừa nói cái câu gì, rất là ngại ngùng mà nhìn Tô Phương: "Chị Phương, không phải là em cố ý nghe lén chuyện đời tư của chị đâu."
"Không có chuyện gì cả, là do tâm trạng của chị có vấn đề. Bây giờ chị với anh ta cũng đã sắp vạch mặt nhau rồi, chỉ còn lại việc quyền giám hộ của Minh Minh vẫn còn chưa có được tiếng nói chung."
"Nhà của bọn họ không cho Minh Minh đi theo chị hả?"
"Ừm." Tô Phương cười khổ một cái: "Trước đó chị còn đang cảm thấy chị phải làm như thế nào mới có thể giành được quyền giám hộ Minh Minh, để Minh Minh đi theo chị là có chút quá đáng. Nhưng chuyện ngày hôm nay đã khiến cho chị hiểu được, nếu như Minh Minh đi cùng với Lý Biện thì sau này sẽ bị hỏng mất."
"Nếu như việc giành quyền giám hộ gặp khó khăn thì em sẽ kêu Khải Uy giúp đỡ, có anh ấy hỗ trợ chắc chắn không có việc gì đâu."
Tô Phương giật giật khóe môi: "Cuộc hôn nhân này thật sự khiến chị thấy thất vọng, không biết sau này còn có thể yêu thêm người khác hay không. Từ tình yêu thời đại học, công việc, kết hôn, sinh con, người đàn ông mà chị yêu vào lúc còn thiếu nữ lại biến thành một người xa lạ hiện tại chẳng tìm ra được một chút ưu điểm nào, cảm giác đó so với việc anh ta trự tiếp dùng lời nói tổn thương chị thì còn cay đắng hơn."