Cô Vợ Dễ Thương

Chương 150: Đã nói là phải chăm sóc người bị thương rồi




Tô Dương Dương ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, bà Trương đã đập nát hộ đồ ăn kia.

Nước xong đồ ăn và cơm tung ra cùng một chỗ khiến hành lang thành khắp nơi bừa bộn.

Vẻ mặt bà Trương khiêu khích và tức giận nhìn cô.

Tô Dương Dương mím môi một cái, không nói gì, bước vào thang máy.

Tô Dương Dương trở lại phòng làm việc của mình, Tô Phương đang ngồi ở trên ghế sa lon lau nước mắt.

Tô Dương Dương nhìn thấy đồ ăn trước mặt cô ta một ngụm cũng không động, khuyên nhủ: “Chị Phương, ăn trước ít đồ ăn đi, không ăn cũng không giải quyết được vấn đề gì.”

"Tôi thật sự nuốt không trôi.” Tô Phương nức nở nói: “Đứa trẻ xảy ra chuyện gì, anh rể cô sẽ oán tránh tôi, nói tôi hằng ngày không biết nuôi dạy con, để nó vô pháp vô thiên. Anh ta đi làm, tôi cũng đi làm. Về nhà tôi còn phải làm một đống việc nhà, chăm sóc cha mẹ anh ta, mỗi ngày tan sở về anh ta chỉ xem TV, chơi đùa, anh ta có chăm sóc con sao? Vừa xảy ra chuyện gì liên đem tất cả sai lầm đẩy lên người tôi.”

Tô Dương Dương im lặng một lúc lâu, mới nói: “Anh rể anh ấy cũng là miệng ác tâm không ác, chắc chắn anh ấy biết chị vì gia đình bỏ ra rất nhiều tâm huyết và sức lực, đừng để xảy ra chuyện chúng ta liền mất đi lý trí, trách cứ lẫn nhau. Ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi chúng ta thương lượng trước một chút xem xử lý chuyện ngày hôm nay thế nào.”

"Cô nghĩ thế nào?”

"Chuyện này tôi cũng không nghĩ được cách gì hay, chị định xử lý thế nào?”

Tô Phương đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, tinh thần đã tốt hơn so với trước đó một chút: "Tôi cũng không biết, giáo viên nói là Trương Hiểu ra tay trước, Minh Minh không nhịn được mới đẩy cậu ra, kết quả là đầu hắn đập vào dải cây xanh, cũng kéo Minh Minh vào theo.”

"Hai đứa bé lẫn đẩy nhau, bị thương là rất bình thường, vừa rồi em đã hỏi đồng nghiệp tham gia cuộc giải phẫu một chút, tuyến lệ bị đứt, cần nối lại lần nữa. Trong ba tháng không thể khóc, cần tĩnh dưỡng thật tốt."

"Thị lực của đứa bé có bị ảnh hưởng không?” Tô Phương lo lắng nói.

Tô Dương Dương nghe vậy liền ôm bả vai Tô Phương: “Chị Phương, chị thật tốt, phản ứng đầu tiên là quan tâm đến tình hình của đứa trẻ chứ không phải là tiền phẫu thuật?”

"Tôi cũng là người làm mẹ, có thể hiểu được tâm trạng của bà Trương, nếu Minh Minh là người bị thương đôi mắt, có lẽ tôi còn tức giận hơn so với bà ấy. Tôi nghĩ thế này, tôi sẽ thanh toán chi phí phẫu thuật cho bạn học Trương Hiểu, trường học, giáo viên trông coi không tiện bắt đền, tôi liền không tham dự. Điều tôi lo lắng chính là người nhà của đối phương thấy tôi nói như vậy sẽ cắn ngược lại một cái, nói là chúng ta chột dạ. Cô giúp tôi xử lý từ ngữ một chút, nói cách nào để cho tốt. Ngoài ra, cô giúp tôi giấu anh rể của cô, nếu bọn họ biết chắc chắn nói là tôi lãng phí tiền.”

Tô Dương Dương nói: “Chị Phương, xử lý như vậy rất tốt, học sinh tiểu học đều có bảo hiểm y tế và bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn, tiền thuốc men sẽ được hoàn trả trực tiếp ở quầy thu phí trong bệnh viện, sẽ không tốn bao nhiêu tiền. Chị có muốn nói cho anh rể và mọi người hay không thì chị tự quyết định, nhưng phải nói cho Minh Minh, phải nói cho nó biết sau này trêu đùa chú ý chừng mực và trách nhiệm của chị đối với chuyện này.”

"Dương Dương, tôi thật ngưỡng mộ cô, sau khi cô kết hôn tình tình vẫn được bảo vệ rất tốt, vẫn giống như khi chưa kết hôn.” Tô Phương nói một cách chân thành, đôi mắt có chút buồn bã: “Trước kia tôi từng nghĩ, thẳng thắn làm việc theo đúng quy tắc. Trước khi kết hôn tôi đã làm như vậy. Nhưng sau khi kết hôn, tôi thường xuyên bị anh rể cô và mẹ chồng mắng là ngu ngốc, không biết lợi dụng chức vụ để chiếm tiện nghi của công ty, cũng không biết cãi cọ tranh luận với công ty vật nghiệp, công ty tu sửa lãng phí không ít tiền.

"Bây giờ chị quá mệt mỏi nên mới nghĩ như vậy, trên người anh rể chắc chắn cũng có rất nhiều ưu điểm, vì chị quá mệt mỏi nên quên mà thôi.”

"Cô nói đúng."

"Chị Phương, ăn cơm trước đi, chuyện phẫu thuật tôi giúp chị đi xem.”

"Cám ơn."

"Chị là chị của tôi, giúp chị một chút việc cũng cần nói cám ơn với tôi sao?”

Tô Phương mỉm cười với cô sau đó cúi đầu ăn cơm.Đọc nhanh tại VietWriter

Tô Dương Dương nhìn đồng hồ, phim chụp x-quang của Minh Minh có lẽ là đã xuống.

Lúc đi đến hành loang khoa chỉnh hình, Tô Dương Dương nhìn cảnh đêm bên ngoài một chút.

Bãi đỗ xe ngoài trời của bệnh viện đúng lúc có một chiếc xe tiến vào, Tô Dương Dương thấy chiếc xe đó khá quen mắt liền dừng bước lại một chút.

Một người đàn ông mặc âu phục và giày da từ trên ghế lái bước xuống, đi tới bên ghế phụ nói điều gì đó với người bên trong.

Cánh tay của một người phụ nữ nhô ra từ cửa sổ xe, vẽ vòng vòng lên tay người đàn ông và ngẩng đầu hôn lên khuôn mặt người đàn ông.

Người đàn ông cũng nhiệt tình đáp lại, không hề quan tâm chút nào đến việc đó là nơi công cộng. Truyện Kiếm Hiệp

Tô Dương Dương thấy cảnh này, âm thầm mắng một câu rằng mình quá rảnh rỗi, liền quay đầu muốn đi tìm đồng nghiệp khoa chỉnh hình.

Đi mấy bước, cô mới phát hiện có điều gì đó không thích hợp.

Bỗng nhiên quay đầu lại, người đàn ông mặc âu phục xỏ giày gia kia đã hướng mắt đi về phía tòa nhà bệnh viện.

Sau khi Tô Dương Dương thấy rõ mặt người đàn ông kia, trăm ngàn lời nói lập tức hóa thành một câu: “Xong rồi!”

Người đàn ông của chị Phương đây là nhặt được tiểu yêu tinh sao?

Vậy mà dám đến đây ân ái trên địa bàn của cô?

Tô Dương Dương lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn Zalo cho Hàn Khải Uy.

Tô Dương Dương: Thổ hào, chị Phương của em hình như còn bị người ta cắm sừng. Em có phải nên đi đánh ghen hộ một chút không? Cầu cách xử lí, rất gấp, online chờ.

Hàn Khải Uy trả lời trong vài giây: Tôi đang trên đường đến bệnh viện, chờ tôi đến em hãy đánh ghen.

Tô Dương Dương nhìn Hàn Khải Uy trả lời, cười hắc hắc, xoay người đi đến khoa chỉnh hình xem phim chụp x-quang.

Y tá vội vàng đưa cho cô phim chụp x-quang đã được đóng gói: “Bác sĩ Tô, đây là phim chụp X-quang của bạn nhỏ Lý Minh. Bác sĩ Trương nói tự cô có thể nhìn rõ, ông ấy đã bỏ chạy rồi!”

"Đã nói là phải chăm sóc người bị thương rồi!” Tô Dương Dương im lặng.

Y ta bị cô chọc cười: "Trước khi đi bác sĩ Trương đã bàn giao lại một chút tình hình, nói là không nghiêm trọng, xương cốt không vỡ, chỉ là bị lệch, cố định lại bằng băng vải là không sao!”

"Được. Đến đây, em gái xinh đẹp, để anh hôn một cái!”

"Không muốn, người ta sợ bị tổng giám đốc Hàn chém chết nha!” Y tá cười né tránh.

Tô Dương Dương liếc mắt nhìn qua phim chụp sau đó đến giường bệnh nhìn Lý Minh.

Trên mặt Lý Minh còn mang theo nước mắt, nhìn thấy Tô Dương Dương tới, đôi mắt đỏ lên: “Dì nhỏ!”

"Minh Minh, ngoan, bây giờ đã khỏe hơn chưa? Tay còn đau không?"

"Còn đau." Lý Minh khàn giọng: “Bạn học cháu thế nào? Cháu thấy mặt cậu ấy chảy máu.”

"Tình hình của cậu bé nghiêm trọng hơn so với cháu một chút, đang làm phẫu thuật.”

"Cháu không nên đẩy bạn ấy." Lý Minh thấp giọng nói.

Tô Dương Dương ôm thằng nhóc xuống giường bệnh: “Mọi chuyện đã xảy ra rồi, cháu nghĩ đến việc xử lý việc này thế nào chưa?”

"Sau này cháu sẽ đối xử tối với bạn học Trương Hiểu, trước khi bạn ấy khỏe lại, cháu sẽ chăm sóc bạn ấy.” Lý Minh thành thật nói.

"Thật ngoan. Mẹ cháu đang ở văn phòng của dì nhỏ chờ cháu, dì nhỏ đưa cháu đến đó được không?”

"Được."

Tô Dương Dương đưa Lý Minh trở về văn phòng, cách hơn nửa hành lang cũng có thể nghe được tiếng cãi lộn bên trong.

Cơ thể nhỏ bé của Lý Minh lập tức run lên, bàn tay nhỏ dùng sức nắm chặt tay Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương nhìn dáng vẻ của cậu bé, có chút đau lòng, ôm cậu bé vào trong ngực: “Đừng sợ, ba mẹ chỉ là mệt mỏi nên tâm trạng không ổn định, sẽ nhanh chóng tốt hơn!”

"Có phải cháu đã làm gì sau nên ba mới mắng mẹ?”

"Ba cháu thường xuyên mắng mẹ sao?”