Cô Vợ Dễ Thương

Chương 145: Ghen




“Chuyện này thì tôi đang điều tra, mọi chuyện diễn ra trước khi Hàn Khải Uy tiếp nhận quyền quản lí của tập đoàn Khải Thị rất khó để tra ra, dường như không có chút thông tin gì. Ngay cả mối quan hệ của anh ta với Ưu Hạnh Mai cũng là sau khi anh ta tiếp nhận Khải Thị mới để lộ ra. Chuyện này nên để cô đi tìm hiểu thì hơn”

Tô Dương Dương im lặng một lúc rồi nói: “Tôi không có hứng thú đi tìm hiểu quá khứ của anh ấy cho lắm. Cho dù trước khi quen tôi anh ấy có ở bên cạnh bất kì người phụ nữ nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì to tát”

“Cô nói cũng đúng, vậy thì chuyện này giao cho tôi đi. Cô cẩn thận vào nhé, cẩn thận không lại sảy chân biến thành người thứ ba”

“Miệng quạ đen của cô có thể nào ngừng ám tôi được không hả?”

“Không đời nào. Được rồi, tôi đi ăn sáng đã, lát nữa còn phải đi làm”

Tô Dương Dương cúp máy mà tâm trạng rối bời.

Đúng lúc này Hàn Khải Uy từ trên lầu bước xuống: “Dậy rồi à?”

“Chuyện của công ty đã giải quyết ổn thỏa rồi chứ?”

“Cũng tạm ổn”

Tô Dương Dương gật dầu: “Anh đi tắm trước đi, hôm nay tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe. Mấy ngày này anh đã vất vả quá rồi, vừa mới quay về chưa kịp nghỉ ngơi gì đã chạy đến công ty”

Hàn Khải Uy kéo cô ngồi lên trên đùi mình, liếc nhìn màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng: “Chút chuyện cỏn con này sao làm khó được anh. Vừa nãy em nói chuyện điện thoại với pháp y Trình sao?”

“Vâng. Cô ấy nói qua với em vụ án có tiến triển mới. Tô Dương Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đại tư bản, anh quen biết Ninh Duy sao?”

Cô không muốn vòng vo câu chuyện hay trốn tránh vấn đề, bởi vậy liền dứt khoát hỏi thẳng anh.

Hàn Khải Uy không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, cười nói: “Có quen”

Tô Dương Dương liền nói toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện ban nãy với Trình Nguyệt Như cho anh nghe.

“Pháp y Trình cho rằng hung thủ đứng đằng sau vụ án này là do đố kị, nên mới ra tay sát hại Ninh Duy với Ưu Hạnh Mai sao?” Hàn Khải Uy hỏi.

“Hiện giờ đang có suy đoán này”

“Suy đoán này khá là hay ho, hơn nữa cũng là suy đoán gần như là xác thực nhất vào thời điểm hiện tại”

Tô Dương Dương hào hứng hỏi: “Ninh Duy có phải bạn gái cũ của anh không?”

“Ghen à?”

“Chuyện này có gì đáng để ghen chứ? Lúc đấy em đã quen anh đâu, em có rỗi hơi đâu mà đi ghen những chuyện như thế” Tô Dương Dương ngừng một lát rồi nói thêm: “Thực ra cũng ghen một chút”

Hàn Khải Uy vuốt ve gương mặt cô, nói: “Anh với cô ta chỉ là có quen biết nhau thôi”

“Nhưng những người khác cũng sẽ nghĩ hai người là người yêu của nhau?”

“Có lẽ”

“Vậy thì cái chết của cô ta thật quá bất công. Ít ra thì Ưu Hạnh Mai còn ở bên cạnh anh vài năm rồi, cũng từng là người yêu danh chính ngôn thuận. Còn Ninh Duy chẳng có mối liên quan gì lại bị người khác hại chết?”

“Bác sĩ Tô, sự chú ý của em có phải là hơi lệch lạc rồi không?”

“Em chỉ là tiện miệng thì nói ra thôi. Nếu như những giả thiết của pháp y Trịnh là sự thật, vậy thì sau này em sẽ phải cẩn thận hơn”

“Cho dù giả thuyết của cô ấy không đúng đi chăng nữa thì em cũng phải cẩn thận. Là vợ của anh, em không thể đưa bản thân mình vào tình huống nguy hiểm được”

“Vâng vâng, em biết rồi” Tô Dương Dương không ngồi trên đùi anh nữa mà đứng dậy rồi nói: “Nếu như phóng viên đến bệnh viện phỏng vấn em thì em nên bày tỏ thái độ như thế nào mới phải đây?”

“Đừng để ý bọn họ”

“Được, vậy em đi làm đây” Tô Dương Dương nói xong liền tung tăng chạy xuống dưới lầu.

Hàn Khải Uy xoa xoa hai đầu lông mày, trong lòng tự hỏi để cho Trình Nguyệt Như với cô gái nhỏ nhà anh ở chung một chỗ liệu có phải là quyết định đúng đắn hay không.

Trình Nguyệt Như vô cùng thích tính cách của Tô Dương Dương, nếu không thì dựa vào tác phong trong công việc trước đây, cô ấy tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất kì thông tin nào liên quan đến vụ án cho người khác.

Nhưng mà, Tô Dương Dương cũng không hoàn toàn có liên quan gì đến mấy tình tiết của vụ án, nên việc cô biết nhiều hay biết ít đều không đáng quan ngại.

Bởi vậy mà Trình Nguyệt Như nói cho cô biết những chuyện này là hoàn toàn bình thường.

Nghĩ đến đây, Hàn Khải Uy rút điện thoại rồi mở tấm ảnh Ninh Duy nằm trên giường hoa ra nhìn một lượt, ánh mắt liền trở nên sâu hun hút như lòng đại dương.

Tô Dương Dương bận rộn cả một buổi sáng, lúc chuẩn bị tan làm thì nhận được một ca cấp cứu khẩn cấp, nên phải phối hợp tiến hành phẫu thuật với bác sĩ Lưu của khoa xương khớp.

Khi hai người xong việc thì cũng đã gần 2 giờ rồi.

Tô Dương Dương thay quần áo sau đó bước ra ngoài đợi thang máy, lúc này bác sĩ Lưu đang nói chuyện điện thoại với vợ: “Tối nay gói sủi cảo nhé, lâu lắm rồi không được ăn sủi cảo em nấu”

Tô Dương Dương đứng bên cạnh liền tiếp lời: “Chị dâu gói nhiều vào nhé để ngày mai anh Lưu mang đến làm đồ ăn sáng cho em”

Bác sĩ Lưu cười sảng khoái: “Em nghe thấy gì chưa, Tiểu Tô bảo em gói nhiều vào, ngày mai con bé muốn ăn. Vậy nhé, thang máy đây rồi”

Bác sĩ Lưu nói xong liền cùng với Tô Dương Dương đi vào thang máy.

Tô Dương Dương cười: “Anh Lưu, cuộc sống mỹ mãn đó nha, chị dâu trông vậy mà còn nấu ăn cho anh nữa”

“Tất nhiên. Anh dành hết may mắn của cả cuộc đời này mới lấy được chị dâu cô đấy. Nếu như không có sự ủng hộ của cô ấy, sao anh có thể yên tâm mà đặt toàn bộ trí lực vào công việc được cơ chứ”

“Thôi anh đừng nói nữa không em lại ghen tị chết đi được”

“Em mà còn phải ghen tị? Em nhìn người đàn ông nhà em đi, biết bao nhiêu cô gái đỏ mắt trông mong kìa, trông có khác gì đau mắt đỏ không”

“Ái chà, để em xem mắt Lưu có đỏ không nào?”

Bác sĩ Lưu cười phá lên: “Nếu như anh ghen tị, chị dâu cô chắc chắn sẽ chặt anh thành từng khúc mất”

Tô Dương Dương khúc khích trả lời: “Anh Lưu, từ lúc vào làm việc cho đến bây giờ anh vẫn ở khoa xương khớp sao?”

“Lúc mới đầu thì không phải. Hồi trước anh làm ở khoa ung bướu, phải chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, trong lòng cảm thấy suy sụp vô cùng nên xin chuyển khoa. Sếp bọn em ngày trước cũng ở khoa ung bướu đấy, có lẽ cũng là vì nguyên nhân đấy, sau này không đành lòng được nữa, nên mới chuyển sang khoa ngoại của chúng ta”

“Hồi trước khi còn ở khoa ung bướu anh có gặp trường hợp nào đặc biệt hay là bệnh nhân đặc biệt nào đó chưa?”

“Có, rất nhiều là đằng khác. Ở khoa Ung bướu với khoa huyết học, sợ nhất là gặp phải trường hợp trẻ con đau ốm, bởi vì ở hai khoa này, đa phần bệnh nặng được phát hiện ra về cơ bản đều rất là khó chữa. Ngày xưa vẫn chưa có bảo hiểm bệnh tật nên một khi chẩn đoán ra bệnh gì nghiêm trọng thì đều giống như là sấm sét giữa trời quang. Trước tiên là không thể nào chấp nhận được bệnh trạng của bản thân, sau đó là chi phí thuốc men quá đắt đỏ, mà hầu như bệnh nhân nào cũng có hoàn cảnh khó khăn. Nếu như bệnh nhân là một đứa nhỏ, thì chẳng khác nào một bông hoa tươi thắm chưa kịp nở rộ thì đã dần dần úa tàn, cứ như vậy, trong lòng làm sao mà dễ chịu được”

“May mà em chọn vào thẳng khoa ngoại”

“Đúng thế. Tự dưng hôm nay em hỏi anh vấn đề này làm anh nhớ đến một bệnh nhân khá là đặc biệt”

“Là một đứa bé à?”

“Không phải. Mà kể cũng lạ, nếu như người mắc bệnh là trẻ con thì anh còn nhớ được, nhưng em hỏi câu này, người đầu tiên xuất hiện trong đầu anh lại không phải là trẻ con. Đấy là một cô bé mười mấy tuổi, mắc bệnh ung thư xương, lúc phát hiện ra thì đã chuyển sang giai đoạn ác tính rồi. Mặc dù ung thư xương cũng không hẳn được liệt vào danh sách bệnh ung thư khó chữa nhất, nhưng nhưng phản ứng bài xích của nó thì lại là phức tạp với mạnh mẽ nhất, hơn nữa cứ cách một thời gian lại phải tái kiểm tra, sau đó thay tủy mới, vậy nên có rất nhiều người không kiên trì chống đỡ được. Ấy vậy mà cô bé này lại làm được” Bác sĩ Lưu cau mày, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hình như cô bé đó họ Ninh. À, đúng rồi, tên là Ninh Duy”