Sau khi Tô Dương Dương nói một tiếng với nhân viên của đội cảnh sát hình sự xong thì ba nhân viên của đội cảnh sát hình sự trong phòng làm việc hơi ngạc nhiên nhìn cô, sau đó cúi đầu làm việc của bản thân.
Tô Dương Dương không có kinh nghiệm xử lý những chuyện này. Cô chọn sô pha còn trống chỗ ngồi xuống, cân nhắc tỉ mỉ sau khi cô gặp Hàn Khải Uy thì nên nói gì.
Từ tối hôm qua lúc Hàn Khải Uy rời đi cho đến bây giờ vẫn chưa tới hai mươi bốn tiếng, người của đội cảnh sát hình sự chưa chắc sẽ để cho cô gặp anh.
Tô Dương Dương đợi mười mấy phút, cũng không thấy mấy người kia chẳng có biểu hiện gì, bên ngoài cũng không có tiếng bước chân.
Tô Dương Dương biết mình đã bị từ chối, cô cầm túi xách đứng lên chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhân viên cảnh sát hình sự ở gần cửa nhất vội gọi cô lại: "Pháp y Trình và đội trưởng Trương đang chờ cô ở phòng họp nhỏ."
Bên trong phòng giám sát.
Trình Nguyệt Như và Trương Dương xem lại camera, nơi đó vừa vặn quay đến chỗ Tô Dương Dương đứng dậy.
Trình Nguyệt Như ngửa đầu uống ly cà phê: "Vị bác sĩ này của chúng ta đúng là không có kinh nghiệm, lâu như vậy mới phải ứng kịp."
"Cô có cảm giác rất đặc biệt với Tô Dương Dương nhỉ?" Trương Dương khoanh hai tay trước ngực, đánh giá tỉ mỉ màn hình đang phát sáng trước mặt.
"Anh không cảm thấy cô ấy khá giống tôi sao?"
"Lần đầu tiên khi thấy cô ấy tôi đã có cảm giác này rồi."
"Tôi cũng cảm thấy như thế. Thế giới lớn như vậy, gặp phải người xa lạ khiến người ta thoải mái là khó khăn đến cỡ nào, tôi phải quan sát kỹ thêm một chút." Trình Nguyệt Như cười nói: "Cấp trên định xử lý chuyện của Hàn Khải Uy như thế nào? Bây giờ trên mạng đã muốn lật trời rồi, hôm nay cổ phiếu của tập đoàn Hàn thị đã có dao động, bây giờ biên độ tăng vẫn chưa rõ rệt, nhưng đến ngày mai thì khó nói lắm."
"Bên pháp y của các cô có nhận định gì đối với cái chết của Ưu Hạnh Mai?"
"Bây giờ chúng tôi vẫn còn đang thảo luận, trước mắt có hai kết luận. Một là thời gian tử vong trùng với thời điểm nhận được báo án, thời gian chênh lệch khoảng một tiếng, hai là thời gian tử vong trước thời gian báo án là một tiếng, ý kiến của tôi là nghiêng về khả năng thứ nhất."
"Nguyên nhân gì khiến các cô có hai kết quả như vậy?"
"Đặc điểm tử vong của người chết là đặc điểm của hai giai đoạn. Nếu chỉ là lúc chúng tôi bắt đầu khám nghiệm tử thi, phát hiện tình trạng của tử thi là bao gồm đặc điểm của hai giai đoạn thì chúng tôi có thể rút ra kết luận chính xác một cách nhanh nhất. Nhưng qua sự quan sát của chúng tôi, tình trạng thay đổi của thi thể vẫn luôn xảy ra hai tình trạng cùng một lúc."
"Vẻ bên ngoài của thi thể có thể làm giả? Nhưng còn các cơ quan nội tạng thì sao? Phản ứng của cơ quan nội tạng không thể cũng như vậy được."
Trình Nguyệt Như lắc đầu: "Nội tạng cũng như thế, vì thế chuyện này phức tạp hơn chúng ta nghĩ nhiều."
Trương Dương im lặng trong chốc lát rồi nói: "Bằng chứng và manh mối tại hiện trường vụ án quá chắc chắn, tất cả đều nhắm vào Hàn Khải Uy. Từ kinh nhiệm điều tra vụ án của chúng ta gần như có thể kết luận rằng Hàn Khải Uy không phải là kẻ nghi ngờ và cũng không phải là hung thủ. Bây giờ nếu chúng ta đã không xác định được thời gian tử vong của Ưu Hạnh Mai vậy thì chỉ có thể tập trung trọng tâm của vụ án lên người Hàn Khải Uy, dùng cách thức kiểm tra loại trừ để rửa sạch hiềm nghi cho anh ấy."
Trình Nguyệt Như xoa mặt: "Hàn Khải Uy phối hợp như thế thì cũng không phải chuyện tốt, bây giờ anh ấy giống như một vị đại phật ngồi trấn giữ trong cục. Lần này chúng ta đúng là không xoay chuyển được rồi, áp lực khắp nơi đều đổ dồn tới đây rồi."
"Có vấn đề thì sẽ có cách giải quyết. Bác sĩ Tô đã tới phòng họp nhỏ rồi, cô đến gặp cô ấy đi, thuận tiện nói bóng nói gió tình hình của nhà họ Hàn bên kia, tôi sẽ đi nghiên cứu chứng cứ và hồ sơ vụ án."
"Ừm."
Trình Nguyệt Như lên tinh thần, bước nhanh về phía phòng họp nhỏ nơi mà Tô Dương Dương đang ngồi chờ.
Tô Dương Dương vuốt nhẹ cái ly giấy trong tay, nghe được tiếng bước chân của giày cao gót vang lên bên ngài lang, cô lập tức ngẩng đầu nhìn qua.
Trình Nguyệt Như nở nụ cười mệt mỏi nói: "Cô chờ lâu chưa?"
"Mới vừa lên đến."
Trình Nguyệt Như rất không có hình tượng ngồi phịch trên ghế sô pha bên cạnh: "Để tôi thả lỏng một chút, phỏng chừng đầu óc của tôi đã bị vắt khô rồi."
Tô Dương Dương thấy dáng vẻ của Trình Nguyệt Như, cô lấy đồ ăn vặt và sữa bò mang theo bên người ra nói: "Cô ăn đi. Ăn xong thì nói cho tôi biết chút ít về tình hình trước mắt."
Trình Nguyệt Như nhận đồ ăn vặt và sữa bò, chậm rãi ăn: "Phía ba chồng cô giải quyết rủi ro công ty hình như không được rồi. Người không biết chuyện còn cho rằng ông ấy có thù với Hàn Khải Uy nữa đấy."
"Pháp y Trình, cô có lừa tôi cũng vô dụng, tôi hoàn toàn mù tịt về chuyện của công ty."
Trình Nguyệt Như lườm cô: "Cô tỉnh táo lại được không? Đầu óc tôi sắp nghẽn mạch rồi, không có thời gian để suy nghĩ chiêu trò để lừa cô đâu."
"Bây giờ vụ án phá tới mức độ nào rồi?"
"Giai đoạn đầu óc mơ hồ."
Tô Dương Dương: "..."
"Cô có thể đối xử với dân chúng bằng tố chất tốt đẹp không?"
"Không thể. Tôi đã không nghỉ ngơi một ngày một đêm rồi. Một đống hồ sơ và vô số cuộc gọi dồn dập ném tới, sắp ngạt chết tôi rồi. Hơn nữa, còn có một vị đại phật mắng không được, chửi cũng không được. Tôi mệt rồi, tôi cũng muốn từ bỏ không làm nữa, về nhà sèn soẹt gia nghiệp khổng lồ của nhà tôi cũng có thể sèn soẹt cả đời. Tại sao tôi phải làm pháp y chứ?"
Tô Dương Dương bị dáng vẻ của Trình Nguyệt Như chọc cho cạn lời, vốn là bản thân cô mang theo mối thù sâu nặng đến đây để thăm dò tình hình, kết quả Trình Nguyệt Như lại đi trước cô một con cờ.
"Thế là cô dự định để tôi an ủi cô sao?"
"Cô nghĩ như thế tôi cũng không phản đối đâu." Trình Nguyệt Như cười nói: "Sắp bảy giờ rồi chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi. Ăn xong tôi sẽ nói cho cô biết tình hình hiện tại như thế nào."
Tô Dương Dương lái xe chở Trình Nguyệt Như đến chỗ một quán chay kế bên cạnh phân cục của bọn các cô.
Đây là yêu cầu củaTrình Nguyệt Như.
Sau khi hai người gọi năm món ăn xong thì Trình Nguyệt Như liền dựa vào chỗ ngồi câu được câu mất vừa nói chuyện vừa uống trà.
Tô Dương Dương không lên tiếng quấy rầy cô ấy.
Theo Tô Dương Dương thấy, áp lực công việc của Trình Nguyệt Như không ít hơn cô chút nào. Trong những lúc bận rộn như thế này, cô ấy còn đồng ý nhín ra thời gian nghỉ ngơi để ăn cơm với cô, giải thích vụ án, đã là rất hiếm có rồi.
Món ăn lục tục được bưng lên, hai người phụ nữ rất không tùy tiện ăn như gió cuốn mây tan, thức ăn trên bàn nhất thời bị càn quét sạch sẽ.
Tô Dương Dương rót ly trà cho Trình Nguyệt Như: "Bà cô lớn tuổi, cô bây giờ có sức lực nói chuyện rồi chứ?"
"Không có thì cũng có." Trình Nguyệt Như nhìn đồng hồ trên tay nói: "Còn kém hai giờ nữa là đủ hai mươi bốn tiếng đồng hồ Hàn Khải Uy bị mang về Cục cảnh sát điều tra. Sau đó cô có thể đi thăm anh ấy. Bên phía chúng tôi cũng vẫn phải thương lượng xem có thể để cho anh rời đi không?"
"Nói như vậy là các người có nghĩa là đã loại trừ tình nghi đối với anh ấy rồi sao?" Tô Dương Dương nhíu mày: "Nói thật, tôi không biết một loạt hành động này của các người là có ý nghĩa gì. Lúc đó đội trưởng Trương cho tôi xem là lệnh bắt người chứ không phải là mời anh ấy trở về Cục cảnh sát hỗ trợ điều tra. Nếu là bắt người thì không đủ hai mươi bốn tiếng sẽ không cách nào nhận định anh ấy có tội nên phóng thích được. Lệnh bắt người này là do ai phê duyệt? Bình thường không phải khi phê duyệt lệnh bắt người này có nghĩa là đã xác định tội của anh ấy rồi sao? Sau khi làm ầm ĩ đến nỗi cả thành phố Thương đều biết thì các người lại bắt đầu áp dụng chính sách hòa hoãn. Tôi không cho rằng trước khi các người làm chuyện này mà không suy nghĩ đến hậu quả. Phản ứng khẩn cấp và năng lực chống cự của các người không thể nào tệ đến như vậy."
Trình Nguyệt Như gật đầu: "Cô nói không sai. Khả năng chống cự và cách thức ứng đối của chúng tôi quả thật không tệ như vậy, còn về tại sao sau khi nhận được báo án chúng tôi cấp tốc quyết định bắt Hàn Khải Uy, thì bản thân tôi cũng không biết. Bây giờ công việc quan trọng hàng đầu của tôi và đồng nghiệp đội cảnh sát hình sự là mau chóng phá vụ án này. Giả như cô cho rằng gia thế nhà tôi quá mạnh, quyền lên tiếng ở trong cục cao hơn những pháp y cùng cấp thì chuyện này cũng có khả năng. Nhưng về mặt pháp y vẫn còn có những lĩnh đạo và cấp trên khác, tôi và những đồng nghiệp khác phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên. Tại sao bọn họ lại quyết định như vậy, tôi cũng rất tò mò. Bên phía đội trưởng Trương đã xác minh tất cả hành tung của Hàn Khải Uy và xác nhận rằng anh ấy có chứng cứ ngoại phạm trong lúc chúng tôi quy kết lại thời gian chết của Ưu Hạnh Mai, điểm này có thể xác định được."