Lưu Mộc Miên thỉnh thoảng vỗ lưng cô: "Con gái à, không phải con sợ rồi chứ?"
"Con sợ Khải Uy là bởi vì con nên mới bị người ta hãm hại." Tô Dương Dương khẽ nói.
"Cụ thể là bởi vì nguyên nhân gì chúng ta sẽ biết nhanh thôi. Con chớ suy nghĩ lung tung."
Tô Dương Dương gật đầu, cố xốc lại tinh thần nói: "Ba mẹ, hai người lên lầu nghỉ ngơi đi."
"Có chuyện gì thì gọi chúng ta."
"Dạ."
Sau khi Tô Dương Dương đưa Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên trở về phòng thì cô cũng trở về phòng mình.
Cô rửa mặt xong rất nhanh, sau đó dành chút thời gian chờ Trình Nguyệt Như xong việc.
Cô cũng đại khái hiểu rõ quy trình khám nghiệm tử thi, nhưng không xác định được cụ thể là sẽ tốn bao nhiêu thời gian và sức lực.
Bởi vậy, cô chỉ có thể dựa theo thời gian lúc nãy Trương Dương nói để suy luận.
Cô biết Trương Dương là nể mặt Trình Nguyệt Như nên mới nói cho cô biết chuyện Trình Nguyệt Như xử lý thi thể của Ưu Hạnh Mai.
Nếu không nhờ có Trình Nguyệt Như, cô sẽ phải thấp thỏm không yên đợi đến ngày mai mới có thể bảo người đi hỏi thăm tình hình được.
Tô Dương Dương khó khăn lắm mới đợi qua hai tiếng, sau đó cô gọi điện thoại ngay cho Trình Nguyệt Như.
Điện thoại vang lên một lát mới có người nhận nhưng không phải là giọng nói của Trình Nguyệt Như.
"Xin chào bác sĩ Tô, tôi là Tiểu Dư trợ lý của bác sĩ Trình. Bây giờ bác sĩ Trình đang họp với đội trưởng Trương, đợi sau khi cô ấy họp xong trở về tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho cô."
"Vậy làm phiền cô rồi."
"Không sao." Trong lúc nói chuyện Tiểu Dư nghe được có tiếng bước chân ngoài hành lang, thì vội nói: "Bác sĩ Trình đã trở lại rồi, cô chờ chút nhé!"
Trình Nguyệt Như cầm sổ ghi chép đi vào, thấy tiểu Dư đang cầm điện thoại của cô thì hỏi: "Điện thoại của bác sĩ Tô à?"
"Ừm." Tiểu Dư đưa điện thoại cho Trình Nguyệt Như, sau đó lẹ tay lẹ chân rót ly cà phê và nấu một bát mì cho Trình Nguyệt Như.
Trình Nguyệt Như mệt mỏi ngồi dựa vào ghế làm việc nói: "Bác sĩ Tô, cô canh giờ gọi điện cho tôi đấy à?"
"Pháp y Trình, cô tỉnh lại đi, đừng trêu tôi nữa." Tô Dương Dương bất đắc dĩ nói.
"Được rồi được rồi. Trước tiên tôi sẽ nói đại khái cho cô biết tình hình trước mắt để cô chuẩn bị tâm lý."
"Được."
"Chắc hẳn cô cũng cảm thấy kỳ lạ đúng không? Vụ án xảy ra bốn giờ trước đó, dựa theo trình tự bình thường thì sẽ không đến lượt cảnh sát hình sự và pháp y tham gia nhanh đến thế mà sẽ do cảnh sát khu vực bên dưới xử lý trước. Sau khi bọn họ quyết định tính chất của vụ án xong mới bàn giao tới chỗ chúng tôi. Nhưng vụ án hôm nay rất kỳ lạ, họ đưa thẳng đến chỗ cảnh sát hình sự và pháp y của chúng tôi, hơn nữa việc tập trung nghi phạm trong vụ án này cũng rất kỳ lạ, sau khi khóa chặt mục tiêu xong là lập tức thi hành bắt người."
Tuy Tô Dương Dương không làm trong ngành nhưng bình thường ở bệnh viện cũng tiếp xúc không ít với những người có liên quan, cho nên ít nhiều gì cô cũng hiểu chút đỉnh.
Đây là lý do tại sao cô khăng khăng lúc hai giờ gọi điện thoại quấy rầy Trình Nguyệt Như.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trong lòng tôi không chắc chắn."
"Chính là có người nhìn chướng mắt hai vợ chồng cô, nhắm vào hai người vậy thôi. Thời gian trước đó là nhắm vào cô, bây giờ lại đổi thành người đàn ông của cô. Chúng tôi đã xác minh lại dấu chân, dấu vân tay, vết máu, ADN ở hiện trường xảy ra vụ án tất cả đều là của Hàn Khải Uy."
"Nếu cô nói nạn nhân đã chết cách đó bốn tiếng thì hoàn toàn không thể vì bắt đầu đầu từ lúc sáu giờ Khải Uy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt của tôi. Anh ấy nào có thời gian đi làm chuyện này?"
Trình Nguyệt Như vừa lấy tai phone từ trong túi ra vừa nói: "Đợi một lát, để tôi lấy tai phone đã."
Tô Dương Dương không nói chuyện nữa, cô nghe được tiếng rè rè từ bên phía Trình Nguyệt Như.
Qua một lúc lâu Trình Nguyệt Như mới nói: "Được rồi, cô nói tiếp đi, cô kể cho tôi biết chuyện cô và Hàn Khải Uy ở bên nhau từ sau sáu giờ, bất kể là chi tiết nhỏ đến cỡ nào cũng phải nói ra hết để tôi ghi chép lại sau này sẽ đối chiếu."
"Được. Lúc tan việc tôi có gặp Khải Uy ở bãi đậu xe. Camera của bãi đậu xe và nhật ký cuộc gọi trong điện thoại của anh ấy có thể chứng minh chuyện này. Lúc đó Hàn Khải Uy đang gọi điện thoại, lúc tôi xuống anh ấy cũng vừa kết thúc cuộc gọi. Sau đó chúng tôi trở về nhà tôi đón ba mẹ tôi, cũng có mời thêm ông bà nội và ba mẹ chồng tôi cùng đi đến biệt thự ăn đồ nướng."
Trình Nguyệt Như vừa nhanh chóng ghi chép vừa hỏi: "Sau đó có xảy ra chuyện gì khiến cô cảm thấy kỳ lạ không?"
"Tôi và Khải Uy đang chuẩn bị đồ nướng thì nhận được một cuộc điện thoại vô cùng đặc biệt. Hàn Khải Uy đang bận nên tôi nghe hộ, sau khi tôi nghe thì người gọi điện thoại không nói gì, lúc tôi đưa cho Khải Uy thì nghe được tiếng xuýt xoa của phụ nữ."
"Cô chắc chắn là phụ nữ sao?"
"Ừm."
"Sau đó thì sao?" Trình Nguyệt Như cô ý tô đậm ở dòng chữ "tiếng xuýt xoa của người phụ nữ."
"Sau đó Khải Uy cầm điện thoại đến phòng khách nghe tiếp, sau khi nghe điện thoại xong anh ấy cũng không có hành động gì khác lạ."
Trình Nguyệt Như đại khái lướt nhìn một lượt thông tin ghi chép: "Cô có thể nhớ lại thời gian của cuộc điện thoại kia không?"
"Khoảng bảy giờ rưỡi tối. Điện thoại di động của Khải Uy ở chỗ các người chắc hẳn có thể xác nhận chuyện này."
"Đội trưởng Trương bọn họ đã xác minh di động của Khải Uy đã không cách nào sử dụng được nữa."
"Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện này?" Tô Dương Dương ngạc nhiên không thôi.
"Nói thẳng ra tôi cũng không biết tại sao? Với sự thông minh của Hàn Khải Uy anh ấy sẽ không làm chuyện này. Đây là chuyện vừa vất vả vừa vô ích mà cho dù điện thoại của anh ấy không cách nào sử dụng được thì chúng tôi vẫn có thể thông qua nhiều kênh khác nhau để biết được tình hình lịch sử cuộc gọi, anh ấy làm như vậy chỉ là chuyện thừa mà thôi."
"Di động riêng của anh ấy không mấy người có thể đụng đến được, vậy ai đã động tay động chân với nó chứ?"
Trình Nguyệt Như lắc đầu, sau đó mới phát hiện cô có lắc đầu Tô Dương Dương cũng không nhìn thấy, bèn nói: "Bên phía đội trưởng Trương cho rằng có thể là phần mềm phá hoại, tôi cũng không rõ lắm mấy vấn đề điện tử này. Tôi nói cho cô biết tình trạng xác nhận của bên tôi. Thời gian Ưu Hạnh Mai tử vong là trong vòng hai mươi bốn tiéng, tôi không xác định được thời gian tử vong của cô ta có bị người ta cố tình che lấp hay là có nguyên nhân gì khác không. Thi thể của cô ta không tiết lộ cho tôi biết đầy đủ thời gian tử vong. Trước khi xác định thời gian chết của cô ta, tất cả hành tung và những chỗ Hàn Khải Uy ra vào trong vòng hai mươi bốn giờ đều được tiến hành kiểm tra loại trừ một cách chặt chẽ."
Tô Dương Dương nghe vậy thì ngây ra hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần nói: "Sao các người lại không xác định được thời gian tử vong? Không phải tình trạng của xác chết rất rõ ràng sao? Thời gian chết bao lâu, trên cơ thể của người chết sẽ có những thay đổi tương ứng. Cô quanh năm suốt tháng tiếp xúc với người chết chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không xác định được sao?"
"Tình trạng của Ưu Hạnh Mai hơi đặc biệt, bây giờ tôi còn không dám kết luận. Ngày mai tôi cần phải thảo luận với các pháp y khác trong Cục về tình trạng phản ứng của cơ thể cô ta rồi mới có thể đưa ra kết luận được."
Tô Dương Dương suy nghĩ một hồi rồi nói: "Vừa nãy cô nói vụ án này không do cảnh sát khu vực tiếp nhận mà đưa thẳng đến chỗ cảnh sát hình sự và pháp y của bọn cô luôn, trình tự này là thế nào? Có phải có thể suy luận thời điểm xảy ra vụ án chính là lúc các người nhận được báo án không?"
"Cách nói này không đúng hoàn toàn. Đường dây nóng tiếp nhận báo án của cảnh sát chúng tôi cũng là công khai đối với tất cả dân chúng, chỉ là theo tình huống bình thường mọi người quen gọi điện thoại cho số 110, cũng giống như bệnh viện của các cô có số điện thoại đường dây nóng cấp cứu riêng, nhưng khi gặp chuyện gấp người bệnh và người nhà của bệnh nhân vẫn theo thói quen gọi số 120 vậy."
"Trước khi các người điều động cảnh sát đến hiện trường đã có xác định qua chưa?"
"Nhân viên trực đường dây nóng sẽ xác nhận. Thường thì trong vòng năm phút kể từ khi nhận được báo án cảnh sát sẽ xuất phát, thời gian năm phút này là để cho người ở gần đó quyết định tính chân thật của vụ báo án này."