Ba người ở đó đến tận lúc ăn tối xong mới về nhà, Tô Dương Dương chơi cả một ngày thấy mệt rồi, nhưng vẫn vui vẻ lật xem ảnh trong máy ảnh phản xạ ống kính đơn, thật là vui vẻ không dứt.
Đã rất lâu rồi cô không thoải mái như vậy, chính xác hơn là từ lúc cô trước khi cô thi tư cách bác sĩ chính, cô vẫn luôn trong trạng thái bận rộn, sau đó kết hôn với Hàn Khải Uy và tất cả những chuyện xảy ra sau đó đều khiến cô thấy mệt mỏi.
Tính kĩ lại, hai ngày nay xem như là lúc thoải mái trong năm nay của cô.
Tâm tình của phụ nữ rất kỳ lạ, tất cả sự căng thẳng, bất an đều sẽ vì một nụ hôn mà thay đổi.
Nghĩ đến nụ hôn tối qua với Hàn Khải Uy, mặt của Tô Dương Dương lại nóng bừng lên.
Hàn Khải Uy nhìn Tô Dương Dương đang cúi đầu ở trên ghế bất động, liền hỏi: “Ngủ rồi à?”
“Không, không có.” Tô Dương Dương nhanh chóng đáp lời, vừa nói vừa sờ mặt mình, cũng không biết là mặt còn đỏ không.
Hàn Khải Uy nhìn động tác của cô, cười nói: “Không cần sờ nữa, mặt em quả thực là đỏ lên rồi.”
Tô Dương Dương tức giận trừng mắt nhìn anh, phát hiện bản thân trước mặt Hàn Khải Uy hoàn toàn là một cô ngốc.
Hàn Khải Uy đưa tay ra, nắm lấy tay Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương bản đầu còn muốn từ chối, ngại ngùng, sau đó lại cảm thấy không cần phải vậy.
Hai người họ đã là vợ chồng rồi, nắm tay, tỏ vẻ ân ái còn phải cần ngại ngùng cái gì nữa.
Ngày hôm sau.
Tô Dương Dương thần sắc vui vẻ lái xe đi làm, vừa vào phòng làm việc liền nghe thấy giọng nói đầy kích động của Tiểu Yên: “Chị Tô!”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Bác sĩ Diệp từ chức rồi?”
Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn cô: “Em biết tin này từ đâu?”
“Người ở bên khoa phụ sản nói vậy. Nghe nói là đệ đơn từ chức vào hôm qua, tối qua đã chuyển đồ đi rồi.”
Tô Dương Dương vẫn không thể tin được, công việc này vô cùng quan trọng với Diệp Nhạc Vân, sao cô ấy có thể dễ dàng từ bỏ được?”
Nghĩ đến người nhìn thấy trong nhà hàng, ánh mắt Tô Dương Dương trở nên thâm trầm hơn.
Diệp Nhạc Vân không phải định không nhìn mặt cô nữa luôn đấy chứ.
Tiểu Yên lén nhìn sắc mặc của Tô Dương Dương, cẩn thận hỏi: “Chị Tô, bác sĩ Diệp không nói trước với chị à?”
Tô Dương Dương lắc đầu: “Chắc là cảm thấy không cần nói. Được rồi, chị ra chỗ phòng khám đây, em phụ trách chuẩn đoán sơ bộ giai đoạn đầu cho bệnh nhân của em nhé.”
“Thật ạ?”
“Nếu không thì bảo em làm trợ lý bác sĩ làm gì?” Tô Dương Dương buồn cười nhìn Tiểu Yên.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, rồi lấy đơn phản hồi bệnh lý ra ngoài.
Tiểu Yên ngây ngốc cười vài tiếng.
Bình thường làm trợ lý bác sĩ không có cơ hội nhanh như vậy đã được chẩn đoán bệnh tình, đều phải kiên trì làm đủ 3 năm, bưng trà, rót nước, làm việc vặt, cái gì cũng phải làm.
Chị Tô nhà cô thì dường như không có suy nghĩ như vậy, ngoài trừ lúc làm phẫu thuật lớn không thể đưa cô theo quan sát, những việc khác cô ấy đều nỗ lực dạy cô.
Đây là lí do tại sao lúc đó cô nguyện ý tiến cử Tiểu Phương thay thế vị trí của cô, vì có thể học trước rất nhiều kĩ năng thực tiễn, cũng là lí do tại sao lúc Tiểu Phương muốn đổi việc, cô lại tức giận như vậy.
Tô Dương Dương sau khi đến phòng khám xong, thì đi theo chủ nhiệm làm phẫu thuật khẩn cấp, là người bị thương nặng trong lúc cuộc ẩu đả.
Vụ này có tổng cộng 14 người bị thương, những người bị thương đang được được xử lí ở chỗ phòng khám bệnh.
Có 4 người cần phẫu thuật, do các bác sĩ khác cùng khoa phụ trách.
Lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, đã là 1h chiều rồi.
Sau khi chủ nhiệm kí báo cáo phẫu thuật, nói: “hôm nay thủ pháp và kĩ thuật thực hiện phẫu thuật cô về luyện thêm đi, sau này cũng phải dùng thường xuyên.”
Tô Dương Dương gật đầu: “Hôm nay giáo sư Lâm cũng ở bệnh viện thật tốt, trước đây ông ấy tham gia hội nghị ở nước ngoài từng nhắc qua về nghiên cứu sâu hơn việc đánh thức người thực vật, lần này là cơ hội thực nghiệm tốt.”
“Đó là định nghĩa vật lý, không phải muốn nghiên cứu là có thể thành công. Nhưng phẫu thuật hôm nay cô có thể tham khảo ý kiến của ông ấy, có lẽ sẽ có cách xử lý khác.”
“Vâng.”
Tô Dương Dương quay lại phòng làm việc, Tiểu Yên đã giúp cô làm nóng cơm rồi.
“Chị Tô, điện thoại của chị vào lúc tan làm có reo vài lần, hình như là tin nhắn.”
“Ừ, để chị xem xem.” Tô Dương Dương nói rồi, lấy điện thoại từ trong túi ra, phát hiện là tin nhắn của Hàn Khải Uy.
Cô tối qua đã tạo một nhóm chat của cô, Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo.
Hàn Khải Uy gửi vài tấm ảnh trong nhóm chat, chắc là bữa trưa của anh.
Tiểu Bảo vài giây sau cũng gửi ảnh bữa trưa ở trường.
Tô Dương Dương cúi đầu liếc qua hộp cơm của bản thân, âm thầm chụp 2 tấm ảnh.
Ảnh của cô vừa gửi đi, liền nhận được hồi âm của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo: Ba, bà xem vợ ba kìa, hơn 1h rồi mới ăn cơm.
Ba Hàn: Hơn 1h rồi mà con vẫn chưa ngủ?
Tiểu Bảo: …
Tô Dương Dương nhìn hai người nhắn qua lại mà buồn cười, nhanh chóng giải quyết hộp cơm trên bàn, sau đó chạy đến chỗ sofa nằm.
Tô Dương Dương vừa chợp mắt, thì nghe thấy tiếng điện thoại của phòng làm việc kêu lên.
Cô có chút lười biếng, không muốn dậy nghe điện thoại.
Cô nghe thấy Tiểu Yên nhẹ bước đến nghe điện thoại.
Tô Dương Dương không nghe rõ, dứt khoát không nghe nữa.
Một lúc sau, vai của cô bị đẩy nhẹ: “Chị Tô, có một ca cấp cứu đang trên đường đến bệnh viện. Dự đoán là 10 phút nữa sẽ tới bệnh viện, chủ nhiệm bảo chị chuẩn bị một chút.”
Tô Dương Dương đang mơ màng ngủ lập tức bừng tỉnh: “Sao lại bị thương rồi? Số lượng người bị thương là bao nhiêu, bao nhiêu nam bao nhiêu nữ? Có thai phụ không?”
“Là xe gia đình và SUV đâm nhau, 1 nam 1 nữ bị thương, người phụ nữ đang mang thai.”
Tô Dương Dương xoa mặt: “Có thai phụ trên xe mà còn lái xe không cẩn thận.”
Sau khi thầm oán trách xong, Tô Dương Dương nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó uống một cốc nước lạnh, rồi bước nhanh chạy đến phòng cấp cứu.
Lúc cô đến, thì hai bệnh nhân cũng đã tới nơi, chia làm hai phòng phẫu thuật.
Tình trạng bệnh nhân Tô Dương Dương và chủ nhiệm phụ trách tương đối đơn giản, đều là vết thương ngoài da, lúc chữa trị sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Điều này khiến Tô Dương Dương thở phào nhẹ nhõm.
Từ phòng phẫu thuật đi ra, Tô Dương Dương nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục bệnh viện ngồi ở trên ghế dài.
Người phụ nữ này vừa nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật mở liền chạy đến, căng thẳng nắm chặt lấy tay của Tô Dương Dương.
“Bác sĩ, chồng tôi không sao chứ?”
“Đã không có việc gì rồi, cô đừng lo lắng.” Tô Dương Dương vừa tháo khẩu trang vừa an ủi: “Vết thương của cô không nghiêm trọng? Bác sĩ bên khoa phụ sản nói thế nào? Có thể xuống giường di chuyển lung tung à?”
Người phụ nữ nhìn rõ gương mặt của Tô Dương Dương, đơ người nói: “Cô là bác sĩ Tô?”
“Đúng vậy, chúng ta từng gặp nhau à?”
Người phụ nữ cười khổ: “Tôi tên Lan Phi. Lúc cô và Khải Uy kết hôn chúng ta đã từng gặp nhau, có thể cô không còn nhớ nữa.”
Tô Dương Dương đánh giá Lan Phi, bụng cô ấy đã lộ rõ là mang thai, chắc là đang tầm 5, 6 tháng rồi; cười đáp: “Ngại quá, tôi nhận mặt kém, cô đừng để ý nhé.”
“Sẽ không đâu. Hôm đó đông người như vậy, cô nhớ được mới là khác thường.” Lan Phi cười đáp.
Tô Dương Dương nhìn nụ cười và cách nói chuyện của Lan Phi, cảm giác cô ấy rất tốt.
Đang muốn giải thích với cô ấy về thương tích của chồng cô ấy, thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ thang máy đi ra.
Người đàn ông đó bị ánh mặt trời che khuất, bước nhanh về phía Tô Dương Dương và Lan Phi.