Ba người cùng ăn một bữa ngon.
Trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, đầu bếp trưởng phụ trách hôm nay đi đến giới thiệu cho họ về các món chính.
Điều này khiến một một người vừa nghèo vừa quê mùa như Tô Dương Dương sáng hết cả mắt, thiếu điều gặm luôn cả chén bát của nhà hàng.
Sau khi tiêu bớt đồ ăn thì Hàn Khải Uy liền dắt hai người một lớn một bé đi đến sân tennis được xây dựng trong nhà hàng.
Lúc Tô Dương Dương học đại học, cô từng đi làm nhân viên sân tennis chung với bạn cùng lớp suốt một học kì, phụ trách việc nhặt bóng cho khách.
Thời gian nghỉ giải lao cô cũng từng nghe nhân viên huấn luyện nói về các kĩ thuật, nhưng cô chưa từng thực hành bao giờ nên tất cả vẫn chỉ là lý thuyết suông thôi.
Tô Dương Dương cũng không lấy gì làm ngượng ngùng, dù sao thì trong mắt Hàn Khải Uy cô vốn chính là một kẻ ngu ngơ không hiểu sự đời, cô đã quen với việc này từ lâu rồi.
Thế là cô cũng nói thẳng luôn: "Phú ông à, chốc nữa em có đánh ngu quá thì anh cũng ráng mà nhịn cười nha, dù sao thì em cũng cần giữ thể diện chứ."
Hàn Khải Uy nhịn cười gật gật đầu.
Tiểu Bảo đang ở sân chơi trẻ em bên cạnh, trong số những người khách đến ăn hôm nay cũng có một cậu bé sêm sêm tuổi Tiểu Bảo.
Cậu cũng rất tự giác mà đi theo chơi chung với cậu bé kia.
Còn Hàn Khải Uy thì dạy cho Tô Dương Dương các thao tác chính trong đánh tennis.
Tô Dương Dương cũng thử nghe theo anh làm các động tác nhịp chân, chạy lên rồi vung vợt, nhưng cô nhận ra cách mình chạy thật sự chẳng đẹp đẽ gì.
Phú ông kia trong lúc chạy hay vung vợt thì động tác trông đều ngầu vô cùng, còn động tác của Tiểu Bảo thì lại trông có vẻ mềm mại đáng yêu.
Chỉ có cô là nhìn ngốc chẳng khác gì một con gấu chó cả, đúng là đã hủy hoại sự hăng hái của cô quá.
Nhưng mà Tô Dương Dương cũng đâu phải kiểu người hay ngại đâu, không đẹp thì thôi cứ không đẹp đi, dù sao thì cũng chỉ là làm chướng mắt người khác thôi chứ cô cũng đâu có nhìn, người ta còn chưa có thắc mắc gì thì cô căng thẳng làm chi chứ.
Hai tiếng đồng hồ liên tục tập thể thao khiến cả người Tô Dương Dương toàn là mồ hôi, và nỗi uất nghẹn trong lòng cô bấy lâu cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ba người họ đi về phòng đã đặt trước tắm rửa sạch sẽ xong rồi lại ra ngoài ban công lớn ngồi ngắm phong cảnh ban đêm.
Căn phòng này nằm trong một khách sạn xây tựa vào núi, vị trí cũng tương đối cao.
Ngọai ô không giống trong thành thị, nơi người xe đông đúc còn các tòa nhà thì cao ngất ngưởng.
Từ trên ban công trông ra không có một công trình nào chắn tầm mắt của họ cả, thế nên tầm nhìn cũng rất rộng.
Tô Dương Dương ôm Tiểu Bảo vừa tắm rửa sạch sẽ thơm tho lên trên giường, miệng nói: "Cục cưng, dạo này trên trường sao rồi con? Có nhận được thư tình của các bạn nữ không?"
Tiểu Bảo liếc cô trắng cả mắt: "Vứt rồi."
"Sao lại vứt đi chứ? Mang về nhà để mẹ giữ cho thì hay biết bao."
"Mấy người đó vốn đã ngốc muốn chết, còn người duy nhất hơi chút thông minh thì lại lắm chuyện, điểm tổng mỗi lần thì cũng chả được bao nhiêu hết." Tiểu Bảo lạnh lùng nói.
Tô Dương Dương trợn to mắt nhìn, cô cứ có cảm giác hình như Tiểu Bảo đang nói bóng nói gió gì mình vậy.
Thế là cô quay sang nói với Hàn Khải Uy: "Nè ba nó, hình như con của anh có ý kiến gì với em đó, anh cũng nên dạy dỗ nó đi chứ nhỉ?"
"Mọi việc trong nhà đều để em quyết, em cảm thấy nên dạy dỗ như thế nào thì em cứ làm như vậy đi." Hàn Khải Uy nói ngay không cần nghĩ.
Tô Dương Dương hân hoan véo khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Bảo: "Nghe chưa kìa, trong nhà mẹ là lớn nhất, đừng làm mẹ con cảm thấy mình bị xem thường nha. Nếu không mẹ không nương tay đâu."
"Rõ ràng là ngốc nghếch, sao lại không cho người ta nói chứ?"
"Con cứ như vậy mẹ sẽ rất mất mặt đó. Mới năm tuổi thôi mà đã coi khinh uy quyền của mẹ rồi, sau này mẹ biết phải làm sao đây? Đúng là đau lòng quá đi."
Tiểu Bảo âm thầm liếc nhìn cô bằng nửa con mắt, không hiểu hồi đó sao cậu lại nghĩ rằng mẹ rất tốt nữa.
Người phụ nữ này suốt ngày chỉ biết chọc ghẹo cậu thôi!
Đúng là không khác gì một tên lưu manh cả.
Ai da, đúng là biết người biết mặt khó biết lòng mà.
Tiểu Bảo nghĩ vậy thì trong lòng bỗng có chút đau xót, cậu nhích đầu ra khỏi gối của Tô Dương Dương, trở mình nằm nghiêng về một bên chuẩn bị chìm vào giấc ngủ say.
Tô Dương Dương lại dịch người về phía Hàn Khải Uy: "Phú ông, em có chuyện này muốn nói với anh."
"Hửm." Hàn Khải Uy hỏi lại, giọng lười biếng.
Anh có thể ngửi thấy cái hương thơm mềm mại dịu dàng từ trên cơ thể Tô Dương Dương, trong những nốt hương ấy còn xen lẫn mùi hương của sữa tắm trong phòng tắm khách sạn.
Cô gái này đôi lúc thật chẳng hề hay biết được sức hấp dẫn của bản thân mạnh mẽ như thế nào?
Tô Dương Dương nói về chuyện cô ban ngày đi tìm Trình Nguyệt Như.
Hàn Khải Uy nghe cô kể xong thì trầm ngâm hồi lâu: "Như em nói thì có một người khuôn mặt giống y hệt người mà em cứu lúc trước, hơn nữa vết thương cũng giống hệt sao?"
"Đúng vậy, người vừa chết kia không phải người mà em đã cứu. Tuy rằng hiện nay cũng có rất nhiều cách để che những khuyết điểm và tàn nhang trên mặt, nhưng ngày hôm đó trời có đổ mưa, không có bất kì sản phẩm che khuyết điểm nào có thể làm được như vậy đâu."
"Phía pháp y Trình và đội trưởng Trương sẽ điều tra theo đúng quy trình pháp lý nên khả năng tự chủ và tính linh hoạt của bọn họ không cao lắm, anh sẽ dùng cách khác để thu thập các video và manh mối liên quan. Em cứ yên tâm đi."
Tô Dương Dương khoanh chân ngồi bên cạnh Hàn Khải Uy: "Nhưng làm vậy thì có phiền anh lắm không?"
Hàn Khải Uy cười cười nói: "Thì cuộc sống là quá trình không ngừng giải quyết các chuyện phiền phức mà. Huống chi anh cho rằng là do em lấy anh mới dẫn đến những chuyện như vậy. Vốn anh cũng phải chịu một phần trách nhiệm mà."
"Cũng rất có thể là do em khá là đáng ghét nữa.". ngôn tình sủng
"Trước khi về làm vợ anh thì em đâu có dính vào mấy chuyện như vậy đâu, đúng chứ? Cũng từ lúc lấy anh thì những việc phiền lòng mới thay nhau kéo đến."
Tô Dương Dương bĩu môi: "Anh nói nghe có vẻ rất là hợp tình hợp lý. Nghe anh nói xong đột nhiên em nhớ tới việc này."
"Việc gì vậy?"
"Nếu như nói bởi vì em kết hôn với anh nên mấy chuyện kì cục kia mới lũ lượt kéo đến, vậy thì chuyện Dạ Thiển bắt cóc em cũng tính vào đó luôn phải không? Lúc đó em cũng thắc mắc lắm, sao tên Dạ Thiển kia không tranh thủ cho em một bài học nhớ đời chứ? Nhìn bộ dạng tức gần chết của cô ta vậy mà không phá hủy khuôn mặt em, cũng chẳng làm gì, tạo thương tích vĩnh viễn thì đúng là không giống cô ta chút nào. Tóm lại thì cô ta bắt cóc em, chắc chắn anh sẽ không thờ ơ bỏ mặc. Mà chỉ cần anh nhúng tay thì cô ta cũng khó lòng mà thoát được. Dạ Thiển cũng đâu có ngu, nếu cô ta biết bản thân chạy trời không khỏi nắng thì sao cô ta không làm gì khiến mình thoải mái chút đỉnh chứ? Gây ra thương tật vĩnh viễn cho em hoặc các tổn thương tinh thần cũng rất ổn mà?"
Hàn Khải Uy nghiêng nghiêng đầu, nhìn vào biểu cảm nghiêm nghị đang hiển hiện khuôn mặt mềm mại của cô.
Anh thật sự chưa thấy có người nào có thể phấn khích bàn luận về việc bản thân bị bắt cóc như cô vậy.
Cô gái này không những không hề có chút ám ảnh nào, mà nhắc đến chuyện này cô bình thản cứ như đang nói chuyện của thiên hạ vậy.
Tô Dương Dương thấy Hàn Khải Uy đang nhìn mình, thế là cô cũng nhìn lại anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Đôi mắt trong như pha lê của Hàn Khải Uy sâu thẳm như biển cả, chúng dường như có sức hút khiến người khác không thể dằn lòng mà chìm đắm vào.
Trong đôi mắt ấy của anh cất chứa bóng dáng nhỏ bé của cô.
Bóng dáng ấy có chút ngây thơ, có chút hoạt bát và cũng có một vẻ e thẹn rất khó để nhìn ra.
Bộ dáng đó làm chính bản thân Tô Dương Dương cũng cảm thấy có hơi xa lạ.
Chẳng nhẽ trước mặt Hàn Khải Uy cô vẫn luôn là một cô gái xinh xắn, thích làm nũng như vậy sao?
Cô cho rằng mình cũng đã kiềm chế bớt rồi, hóa ra chỉ do cô tự nghĩ thế thôi à.
Trong phút chốc Tô Dương Dương bỗng thấy xấu hổ đến mức muốn chui đầu xuống đât.
Mặt mày đã hớn hở như bắt được vàng rồi mà cô vẫn còn khăng khăng rằng bản thân đang rất biết kiềm chế nữa chứ.
Hàn Khải Uy nhìn ngắm biểu cảm e thẹn xen lẫn chút hoảng hốt của cô gái, rồi anh vươn tay kéo cô vào trong lồng ngực mình, sau đó liền cúi đầu hôn cô.
Tô Dương Dương trừng mắt nhìn anh, chỉ trông thấy khuôn mặt càng lúc càng tiến lại gần của Hàn Khải Uy.