“Vậy tặng em chơi hai ngày, đảm bảo sẽ khiến cho nhà em tan nát.”
“Á… vậy thôi. Em vừa rồi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chị đừng tưởng thật.”
Tô Dương Dương trợn mắt nhìn cô.
Quản gia nghe có tiếng ô tô, liền nhanh chân từ trong biệt thự bước ra: “Chào mợ, mợ và bạn của mợ đến rồi ạ?”
“Làm phiền bác Trần và thím Lê quá.”
“Đây là việc chúng tôi phải làm. Xin mời Cô Diệp, cô Yên vào trong.”
Tiểu Yên lập tức đi theo quản gia vào bên trong biệt thự, vừa đi cô vừa nói: “Bác quản gia, biệt thự của tổng giám đốc Hàn hoành tráng quá ha.”
“Đó là vì cậu chủ muốn cho cậu chủ nhỏ và mợ ở thoải mái chút, nên mới trang hoàng lại đó. Nếu cô Yên thích thì có thể thường xuyên đến đây chơi, cũng có thể ở lại vài ngày.”
“He he, cháu tham quan thôi cũng đủ rồi, chứ không dám làm phiền cuộc sống hạnh phúc của chị Tô và tổng giám đốc Hàn đâu.”
Quản gia mỉm cười gật đầu.
Qua cửa kính xe, Diệp Nhạc Vân nhìn thấy căn biệt thự vừa nhìn thoáng đã biết ngay đây là kiểu biệt thự xa xỉ, và còn vườn hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, đáy mắt bất chợt thoáng qua tia ngưỡng mộ.
Có vẻ Tô Dương Dương có cuộc sống mà tất cả các cô gái đều ngưỡng mộ, với vai trò là bạn, lẽ ra cô nên cảm thấy mừng cho Tô Dương Dương mới phải.
Nhưng khi nhìn lại bản thân nghèo xác nghèo xơ của mình, nếu nói trong lòng cô không có chút ganh tỵ nào thì đúng là đang tự lừa dối mình.
Tô Dương Dương thấy Diệp Nhạc Vân vẫn chưa xuống xe, bèn tò mò nhìn vào bên trong xe: “Nhạc Vân, cậu sao vậy?”
Diệp Nhạc Vân đang miên man theo ảo tưởng liền giật mình, cô để lộ chút lo lắng ngại ngùng: “Tớ, tớ hơi sợ con chó.”
Lúc này Tô Dương Dương mới à ra vẻ đã hiểu, vì cô trước giờ không biết Diệp Nhạc Vân sợ chó.
Trong thời gian cô quen biết Diệp Nhạc Vân thì quả thật là cô cũng chưa từng thấy Diệp Nhạc Vân có đụng đến chó.
Tô Dương Dương vỗ vỗ đầu Bánh Xe: “Ngoan, con vô nhà trước đi.”
Bánh Xe bất mãn gầm gừ vài tiếng rồi ngoan ngoãn đi vào trong nhà.
Lúc này, Diệp Nhạc Vân mới bước xuống xe.
Tô Dương Dương giúp cô lấy túi xách và nói: “Khải Uy có nhiều bạn cũng được lắm đó, để tớ xem có anh nào thích hợp, tớ giới thiệu và tạo điều kiện cho hai người tìm hiểu nha. Cậu là cô gái tốt, xứng đáng được người khác thương yêu, có người đàn ông tốt giúp cậu giải quyết mối quan hệ của cậu và gia đình cậu sẽ hay hơn là tự mình cậu giải quyết.”
Diệp Nhạc Vân nắm lấy tay cô và nói: “Dương Dương, cám ơn cậu đã nghĩ cho mình nhiều như vậy.”
Tô Dương Dương vỗ vỗ tay Diệp Nhạc Vân: “Vào trong đi, Khải Uy và Tiểu Bảo sắp về rồi.”
Hai người bước vào trong biệt thự, lúc này Tiểu Yên đang ngồi buôn chuyện với Hàn Vân Nhi với vẻ rất tự nhiên thoải mái.
Hàn Vân Nhi cả ngày ở trong biệt thự cũng buồn chán, nên thấy Tiểu Yên thì cảm thấy rất vui, rồi hai người bắt đầu rôm rả buôn chuyện.
Tiểu Yên hỏi: “Chị Vân Nhi, chị cảm thấy tổng giám đốc Hàn của em với anh Mạc, ai tốt hơn?”
“Cái này sao mà so sánh được, một người là anh trai của chị, một người là chồng chị, làm sao mà so sánh được hả.”
“Á á á, chị Vân Nhi, em thật ngưỡng mộ chị.” Tiểu Yên làm ra động tác giả vờ như muốn ôm lấy Hàn Vân Nhi.
Nhưng khi vừa mới có động thái thì bất ngờ cô bị ai đó túm áo lại.
Tô Dương Dương bất lực nói: “Làm ơn em nhớ kỹ chị Vân Nhi của em đang là bà bầu, không được đụng mạnh.”
Tiểu Yên tỏ vẻ tội nghiệp nói: “Chị Vân Nhi, xin lỗi chị, em quên mất.”
“Không sao, chị rất thích tính cách của em.” Hàn Vân Nhi cười nói.
“Em cũng rất thích chị, chị đẹp lắm, đã vậy còn dịu dàng thân thiện.”
“Thật sao?” Hàn Vân Nhi cười nói: “Em khen chị như vậy, không uổng công khi biết tụi em đến đây, chị đã cho thím Lê chuẩn bị vài món bánh ngọt và cơm tối trước rồi.”
“Vậy để em khen nhiều hơn nữa, vậy thì chị Vân Nhi có thể đồng ý chấp nhận nuôi cơm em mỗi ngày không?”
“Được thôi.”
“Mơ đi!”
Hàn Vân Nhi và Tô Dương Dương đồng thời lên tiếng.
Tiểu Yên nghe vậy đưa vẻ mặt ai oán nhìn về phía Tô Dương Dương: “Chị Dương, chị hết yêu em rồi.”
“Sớm đã hết yêu rồi, em bây giờ mới phát hiện đã quá muộn rồi.”
Cách nói chuyện của Tiểu Yên làm Hàn Vân Nhi không khỏi buồn cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Tiểu Yên bất mãn hừ cô rồi đi qua chơi với Bánh Xe.
Tô Dương Dương sau khi giới thiệu cho Hàn Vân Nhi và Diệp Nhạc Vân biết nhau, cô cũng rời khỏi để lại không gian cho hai người họ.
Tính Diệp Nhạc Vân vốn không ướng nội, Hàn Vân Nhi lại biết cách điều tiết nhịp của câu chuyện, vì vậy nên Tô Dương Dương không lo hai người họ không thoải mái khi trò chuyện.
Tô Dương Dương đi đến bên cạnh Tiểu Yên: “Để chị dẫn em đi vào bếp tham quan, sẵn tiện kiếm chút đồ ăn nhét miệng em lại.”
Phút chốc tâm trạng của Tiểu Yên liền thay đổi, cô vui mừng đi theo Tô Dương Dương vào bếp.
Thím Lê và mấy người giúp việc đang bận rộn trong bếp, mọi người đang chuẩn bị cho thực đơn phong phú của bữa cơm tối.
Tô Dương Dương nhìn thấy trong căn bếp rộng để đầy các món ăn và các món ngọt tráng miệng, cô không khỏi hiếu kỳ bèn lên tiếng hỏi: “Thím Lê, chúng ta ăn hết nhiều món như vậy sao?”
“Có chứ, cậu chủ nói còn có hai người bạn đến nữa, nên có dặn chúng tôi chuẩn bị thêm đồ ăn.” Thím Lê cười nói, tay chân vẫn nhanh nhẹn xếp vài món khai vị và nước ép trái cây vào khay.
Tô Dương Dương đón lấy khay và nói: “Mấy việc đơn giản này để tôi làm được rồi, tối nay vất vả cho mọi người rồi.”
“Có gì đâu mà vất vả, mợ và cô Yên mau ra ngoài đi, trong bếp ám khói dầu mỡ đấy.”
Tô Dương Dương bưng khay nước trái cây và món ngọt khai vị đi ra, Tiểu Yên nhìn cô với vẻ mặt đầy hâm mộ: “Chị Dương, mỗi ngày của chị đều như trong phim thần tượng vậy á.”
“Cái gì mà phim thần tượng với không thần tượng hả, ngày thường sao thì vẫn vậy qua ngày thôi.”
“Em không muốn nghe chị nói nữa, chị đứng nói không mỏi lưng sao.”
Tô Dương Dương đưa khay đồ ăn huơ huơ trước mặt cô: “Vậy chứ em còn muốn ăn không?”
“Chị khi dễ em.”
“Ngoan, ăn đi rồi mà mơ giàu, chị ngày nào cũng muốn giàu đây.”
Tiểu Yên: “…”
Khoảng sáu giờ ba mươi, Hàn Khải Uy đưa Tiểu Bảo, Kỳ Thiên Tích và Ưu Cố về đến nhà.
Tiểu Yên vừa thấy bóng dáng của bọn họ, ánh mắt như lấp lánh trái tim, nhìn bọn họ chằm chằm không chớp mắt.
Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo thì trước đây cô có gặp qua vài lần rồi, còn Kỳ Thiên Tích và Ưu Cố thì đây là lần đầu tiên cô gặp, cũng đồng nghĩa với sự chú ý quan sát của cô đang tập trung trên hai người họ.
Dáng vẻ và khí chất của hai người họ khác nhau, nhưng cả hai đều có sức hút riêng của mình.
Kỳ Thiên Tích nhìn Tiểu Yên với dáng vẻ buồn cười: “Em có cần đến gần hơn để nhìn không?”
Tiểu Yên nhìn thẳng, nhưng không trắng trợn, kết hợp với dáng vẻ xinh xắn của cô gái mới lớn, khiến người khác khó mà ghét cho được.
Tiểu Yên đỏ mặt: “Em thì rất muốn nhìn đó, chứ không phải vì ngại đâu, nhưng mà em sợ nhìn nữa người ta sẽ tưởng là em có vấn đề.”
“Em nói cứ như giờ em đang bình thường ý.” Tô Dương Dương cười nói: “Mọi người ngồi vào đi.”
Kỳ Thiên Tích cười cười, ngồi vào chỗ kế bên Tiểu Yên, Tiểu Yên liếc mắt nhìn anh, anh cũng nhìn lại.
Diệp Nhạc Vân cũng rất muốn giống Tiểu Yên, dễ dàng trở thành tâm điểm và là người bày trò cho mọi người, nhưng cô lại không được như thế.
Vì vậy nên cô chỉ im lặng ngồi bên cạnh.
Thỉnh thoảng, Tô Dương Dương sẽ đưa vài câu chuyện ném cho Diệp Nhạc Vân tiếp câu, đa phần nội dung đều liên quan đến công việc.
Diệp Nhạc Vân hoàn thành khá tốt trách nhiệm và công việc của mình, vì vậy nên câu chuyện liên quan đến công việc, cô có nhiều đề tài để nói.
Bữa cơm diễn ra khá vui vẻ, không có ai cảm thấy mình bị lạnh nhạt hay bị ra rìa.
Cơ bản thì Tiểu Bảo không nói gì nhiều, tập trung gắp thức ăn cho Tô Dương Dương và bản thân.
Hàn Khải Uy thấy vậy bèn đẩy chén cơm của mình đến trước mặt cậu bé, lúc này cậu mới miễn cưỡng gắp miếng đậu hũ nhỏ bị nát vào chén của anh.
Ưu Cố cười nói: “Anh hai, anh bị thất sủng rồi, trong mắt Tiểu Bảo chỉ có chị dâu thôi.”
Hàn Khải Uy nhún vai: “Cho cậu bé tập tành kỹ thuật tán gái trước, để tránh sau này không ai thèm.”
Tiểu Bảo không hề nể mặt ba mình, cậu hậm hừ rồi cúi đầu ăn cơm tiếp.